Ngọn gió đêm mát lạnh tha hồ lướt qua thị trấn nhỏ. Năm ấy Giang Dữ mười lăm tuổi, vừa cùng Tôn Tề Thiên chơi xong ở quán net bước ra, đầu ngón tay còn vương tàn thuốc đỏ hồng, đã thấy phía nhà họ Giang tụ tập một đám người.
Cậu nhíu mày chen vào, ánh lửa lập loè phản chiếu trong mắt càng lúc càng phóng to. Ngọn lửa bốc cao, không ngừng nuốt lấy không khí nóng rẫy, nghe rõ cả tiếng nổ lách tách vang khắp nơi.
Lúc này lính cứu hỏa còn chưa đến, mẹ Giang đã ngất xỉu ngay trước cửa vì khóc quá nhiều, người dân xung quanh gần như tuyệt vọng, chỉ biết dội nước để cứu căn nhà nhỏ đã thoi thóp.
Khi Giang Dữ rốt cuộc nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt cậu vô thức dừng trên tầng hai, nơi Giang Miểu Miểu đang khóc đến xé ruột xé gan.
Cô gái nhỏ bị mắc kẹt sau lớp kính, liều mạng dùng đôi tay đập vào cửa sổ. Trong đáy mắt cô ta, nỗi tuyệt vọng cùng hoảng loạn từng chút thiêu cháy trái tim Giang Dữ.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tôn Tề Thiên, Giang Dữ như bị ma xui quỷ khiến, khoác áo ngoài rồi lao thẳng vào biển lửa. Giữa đám đông vẫn có người chỉ trỏ bàn tán, phần nhiều là ngạc nhiên.
Hôm đó ngọn lửa lớn lắm, Giang Dữ gần như liều cả mạng mới cõng được Giang Miểu Miểu ra ngoài. Chỉ tiếc, cô gái trên lưng đã bị bỏng gần nửa người, gương mặt lem nhem tro bụi, thần kinh vì khóc quá lâu mà rơi vào tê liệt.
Cậu chẳng còn nhớ vì sao lại bất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cham-lua-to-thoi-cuu/2843331/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.