Bên ngoài mưa rơi lất phất. Điện thoại vừa được bấm gọi chưa đầy hai giây, đã bị Triệu Mặc Bình chặn lại.
Tim Lâm Niệm như bị siết chặt, đập thình thịch nhanh đến mức sắp nhảy khỏi lồng ngực. Cô theo phản xạ lùi về sau mấy bước, vì bước chân lảo đảo nên vô tình dẫm lên một chai rượu lăn dưới đất.
Cô ngã dúi dụi vào cạnh bàn, đống chai lọ phía trên lập tức đổ ào xuống nền, tiếng vỡ loảng xoảng sắc nhọn lập tức xé toang sự yên tĩnh trong phòng.
Mảnh thuỷ tinh văng khắp nơi. Lâm Niệm ngã quỵ trước bàn, lòng bàn tay đau nhói như bị kim châm, tê rần, khiến cô không nhịn được mà rên khẽ.
“Niệm Niệm!” Nam Hướng Nhụy lập tức tỉnh táo hơn hẳn, vội chạy tới đỡ cô dậy. “Làm sao vậy hả?!”
Nói rồi, cô ấy vô thức liếc nhìn xuống bên cạnh, lập tức kinh hoảng lấy tay bịt miệng.
“Trời ơi! Niệm Niệm, tay cậu chảy máu nhiều quá!”
Nghe vậy, Lâm Niệm mới run run rút tay khỏi mặt đất.
Bàn tay trắng trẻo đã nhuộm đỏ máu tươi, từng mảnh thuỷ tinh to nhỏ cắm sâu vào da thịt khiến tay cô run lẩy bẩy.
“Trời ạ, sao lại nặng vậy chứ?!”
Máu theo ngón tay nhỏ giọt xuống sàn. Nam Hướng Nhụy lập tức giật hết cả hơi men, mắt đỏ hoe, quýnh quáng la lên:
“Còn đứng đó làm gì?! Mau đưa Niệm Niệm đi bệnh viện đi! Nếu để Giang Dữ mà thấy Niệm Niệm thành ra thế này, cậu ta lột da tôi mất!”
Lâm Niệm cố kiềm lại đôi tay đang run, cắn chặt răng chịu đau, ánh mắt nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cham-lua-to-thoi-cuu/2843352/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.