Lần đầu tiên Giang Miểu Miểu gặp Giang Dữ là vào kỳ nghỉ đông năm cô học lớp Một.
Năm ấy lạnh buốt, tuyết trắng phủ kín thị trấn nhỏ như khoác lên một tấm áo bạc dày nặng, đến cả nước giếng trong sân cũng bị đông cứng thành tảng.
Cha cô lần đầu rời nhà lâu đến thế, lúc quay về còn dắt theo một thiếu niên trạc tuổi.
Mẹ cô nhìn thấy thì lập tức nổi trận lôi đình, còn cha thì cố gắng giải thích. Hai người đứng ngay trước cổng sân mà cãi nhau ầm ĩ, chẳng thèm để ý hàng xóm xung quanh có đang nhìn chằm chằm hay không.
Thiếu niên kia lặng lẽ đứng sau lưng cha cô, cúi đầu nghịch chiếc rubik trong tay, dường như mọi thứ xung quanh chẳng liên quan gì đến cậu.
Cậu ấy thật sự rất đẹp, ngũ quan tinh tế ưa nhìn, chiếc áo phao trắng không dính lấy hạt bụi, nhưng giữa đôi lông mày lại lộ ra vẻ hờ hững lạnh nhạt.
Tuyết trắng bao phủ lên áo phao, cậu đứng giữa sân tuyết, trông cứ như một vị tiểu thần tiên điềm tĩnh không nhiễm bụi trần.
Giang Miểu Miểu cứ thế ngơ ngác nhìn cậu một lúc lâu, cậu thiếu niên cũng nhìn thấy cô, nhưng chỉ nhàn nhạt liếc qua rồi quay đi ngay.
Không biết có phải vì khó chịu hay ghen tức gì đó, Giang Miểu Miểu bỗng muốn giật lấy khối rubik trong tay cậu.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ cần là thứ cô muốn, mẹ nhất định sẽ tìm mọi cách để mang về cho cô.
Nên theo nhận thức của cô, thứ gì cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cham-lua-to-thoi-cuu/2843363/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.