“Sao lại cười khoái chí thế này?” Thẩm Phong mở cửa bước vào, trên tay cầm đĩa hoa quả.
Doãn Tang lấy tay ôm mặt, nhịn cười nói: "Đàn anh khen bài luận của em rất tốt."
“Em vui đến như vậy?” Anh đứng ở mép ghế sofa cách đó không xa, lạnh lùng hỏi.
Cô rất thích cách anh cố gắng che giấu suy nghĩ của mình nên cố tình hỏi: “Anh mang cái gì đến vậy?”
“Mẹ vừa cắt trái cây, lại đây ăn một chút đi.”
“Có chanh không?”
"Không có."
"Vậy còn táo gai."
“…” Lúc này Thẩm Phong đã hiểu ra ẩn ý của Doãn Tang, anh gằn giọng, "đều không có."
Doãn Tang dừng lại, không dám giẫm lên đuôi cọp, nhẹ nhàng đi tới, ngả người xuống giường, "Em không dậy nổi, anh phải giúp em."
Thẩm Phong liếc nhìn cô, biết cô chỉ giả vờ nhưng vẫn đi tới bế cô lên: “Nặng hơn nhiều rồi.”
Ôm thân thể mềm mại của cô trong tay, anh không chịu buông ra, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
"Đặt em xuống."
"Đừng nhúc nhích."
"Không bỏ xuống làm sao em ăn trái cây được?"
Thẩm Phong cười nhẹ, ngồi xuống ôm cô, đưa miếng táo lên miệng cô: “Ăn như thế này cũng được.”
“Em không muốn ăn táo.”
Thẩm Phong đổi thành chuối, Doãn Tang lắc đầu; đổi thành nho, cô vẫn lắc đầu.
"Vậy em muốn ăn gì?"
Doãn Tang: "Chanh và táo gai"
“Anh nghĩ em muốn ăn cái khác cơ.” Thẩm Phong vừa nói vừa vỗ vào mông cô, đỡ sau gáy rồi cúi xuống hôn cô.
Tới lúc Thẩm Phong thở hổn hển, Doãn Tang mới đẩy anh ra: “Cẩn thận, mẹ nhìn thấy sẽ đuổi anh ra ngoài!”
Thẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cham-rai-me-hoac-luc-chi-nam/2308837/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.