Ngô Bách Tuế hoàn toàn đánh mất đi lí trí, anh không còn là chính mình nữa, dường như anh bị một con ác quỷ chiếm giữ lấy linh hồn. Anh không hề thấy thương tiếc một cô gái chân yếu tay mềm như Gia Cát Thanh Thanh, anh cực kì nôn nóng và thô bạo đến lạ thường, anh xé nát áo quần của Gia Cát Thanh Thanh.
Gia Cát Thanh Thanh bị dọa đến nỗi òa khóc nức nở, cô ấy rất sợ hãi, cô ấy vừa vùng vẫy vừa khóc hét lên: “Ngô Bách Tuế, anh dừng tay lại cho tôi, anh dừng tay lại đi!”
Ngô Bách Tuế đâu còn lí trí, sao nghe được tiếng khóc của Gia Cát Thanh Thanh chứ, anh hoàn toàn trở thành một con thú dữ, tham lam hưởng thụ con mồi ngon của mình, hoàn toàn không ngừng nghỉ…
…
Sáng sớm hôm sau.
Nghỉ ngơi cả buổi tối cộng thêm nhà họ Ngô trị liệu bằng thuốc cao cấp, vết thương của Ngô Thiên về căn bản đã khỏi hẳn.
Trong phòng ăn của điện Vị Ương, Ngô Thiên và Diệp Hồng Trúc đang dùng bữa sáng trên bàn, Vệ Hải đứng yên lặng cách đó không xa, hệt như người bảo vệ trung thành.
Không khí tù đọng, yên ắng.
Đột nhiên chỉ huy hộ vệ của nhà họ Ngô là Từ Dương vội vàng đi vào trong phòng ăn, căng thẳng báo cáo với Ngô Thiên: “Gia chủ, bên ngoài có rất nhiều người kéo đến, đang xông vào bên trong, chúng tôi cản không nổi.”
Từ Dương là chỉ huy hộ vệ cũng là Đại Tông sư có thực lực cao cường, từ khi ông ta canh giữ nhà họ Ngô đến nay chưa từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-kho/2664517/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.