Cùng lúc đó, ở bên núi cao, trong động phủ của Trương Hàn.
Lúc này, Trần Quân đang miêu tả cho Trương Hàn về chuyện xưa Sở Duyên kể
cho hắn ta.
Ừm, Trần Quân vốn không quá nguyện ý nói ra, nhưng không chịu nổi Trương
Hàn vẫn luôn lượn lờ.
Cuối cùng Trần Quân vẫn lựa chọn nói ra, để nhị sư huynh này tham mưu cho
hắn ta một chút.
Dù sao chính hắn ta cũng không ngộ được gì, nói không chừng nói cho nhị sư
huynh này, vị nhị sư huynh này có thể hiểu được gì đó.
“Chuyện này… Chuyện này…”
Trương Hàn có chút mê mang, hắn ta cũng không nhìn ra được gì.
Trần Quân ở bên cạnh thấy thế, vội vàng lấy một thẻ tre ra viết lên.
“Nhị sư huynh, huynh có thể nhìn ra được gì?”
Đây là chữ Trần Quân viết lên thẻ tre.
Nhìn những chữ Trần Quân viết, Trương Hàn hơi xấu hổ, hắn ta thực sự không
nhìn ra được gì.
Chỉ có điều ở trước mặt sư đệ này, hắn ta xấu hổ nói mình không nhìn ra.
Nhị sư huynh như hắn ta vẫn cần uy nghiêm.
“Chuyện này nhìn ra được là đương nhiên, nhị sư huynh đệ là người thế nào?
Trong rất nhiều đồng môn chúng ta, ta là người ngộ tính mạnh nhất, sao có thể
không nhìn ra?”
Trương Hàn rất sĩ diện, vỗ ngực lớn tiếng nói.
“Mong nhị sư huynh chỉ giáo, sư đệ vô cùng cảm kích, chắc chắn nhớ kỹ ân tình
của nhị sư huynh!”
Trần Quân lại viết xuống những lời này, lập tức chắp tay cúi đầu.
“Đệ…”
Trương Hàn không xuống đài được.
Hắn ta nhìn chuyện xưa sư tôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-le-that-su-co-nguoi-cam-thay-su-ton-la-pham-nhan-sao/2042839/chuong-1040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.