Đợi hắn ta lấy lại tinh thần, nhìn đôi mắt Sở Duyên một lát.
Chỉ trong nháy mắt đã hiểu rõ ý nghĩ của Sở Duyên.
Biến thành rồng! Làm tọa kỵ!
Chuyện này…
Lần một lần hai còn được, sao mỗi ngày đều bắt hắn ta biến thành tọa kỵ thế?
Hắn ta là thần thú hộ pháp không phải tọa kỵ!
Ngao Ngự vừa định nói những lời này.
Nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt tử vong của Sở Duyên một lát.
Vẫn im lặng lựa chọn một lần cuối cùng.
Ngao Ngự nhu thuận biến thành Thương Long.
Sở Duyên giơ tay dẫn Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân lên đầu rồng, vì phòng ngừa
hai người cảm thấy không khỏi, hắn còn bảo hai người ngồi xuống, tránh khi
bay đứng không vững.
Sau khi làm xong mọi chuyện, thì bảo Ngao Ngự xuất phát, quay về Đông
Châu.
Ngao Ngự cũng nghiêm túc, trực tiếp bay lên, bay nhanh về phía Đông Châu.
Hú hú!
…
Trong khu vực Đông Châu.
Mấy ngày sau.
Sở Duyên đã dẫn người quay về nơi này.
Trên đỉnh đầu Thương Long.
Sở Duyên chắp hai tay ở sau lưng, đứng trên đầu rồng, quanh người có quang
điểm kim sắc vờn quanh, khiến hắn giống như một vị thần đang quan sát nhân
gian, địa vị cao quý khỏi phải nói.
Sau lưng hắn, Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân ngồi khoanh chân trên đầu rồng,
không dám cử động.
Đôi mắt của hai con hồ yêu đã mất, đương nhiên không dám cử động, bọn họ sợ
đến lúc đó bị gió thổi bay ngã xuống, còn làm phiền Sở Duyên cứu.
Tóm lại, đối với bọn họ mà nói, có thể không làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-le-that-su-co-nguoi-cam-thay-su-ton-la-pham-nhan-sao/2044170/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.