Hoa Thần Y ở trong điện nghe Sở Duyên hỏi như vậy rơi vào trầm tư, không
lập tức trả lời ngay.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Duyên không thúc giục, cũng đứng ở đó, chờ đợi.
Hắn thực sự muốn nhìn xem, Hoa Thần Y có thể trả lời ra cái gì.
Hai người đều không nói lời nào.
Đại điện tông chủ lập tức rơi vào yên tĩnh, ngay cả kim rơi cũng có thể nghe
thấy, có chút ngưng kết.
Khoảng một lúc lâu sau, Hoa Thần Y mới mở miệng, phá vỡ yên tĩnh.
“Sư tôn, ta… Ta có thể tùy tiện trả lời không, ta không biết ta nói có đúng hay
không.”
Hoa Thần Y hơi do dự, không dám nói thẳng ra.
“Có thể, tùy tiện nói đi, cho dù nói gì, vi sư cũng không trách ngươi, ngươi có
thể nói thoải mái.”
Sở Duyên xoay người, cười khẽ một tiếng, mở miệng nói.
Những lời này vừa nói ra.
Hoa Thần Y mới yên lặng nhẹ nhàng thở ra, hơi ổn định tinh thần một chút, lúc
này mới chuẩn bị mở miệng.
“Vậy sư tôn, đệ tử bêu xấu rồi!”
“Cái gọi là đạo, đệ tử cảm thấy có ngàn vạn loại, đệ tử từng đọc rất nhiều sách,
cảm thấy đạo là toàn bộ thế giới, đạo có vô số, đạo khôn cùng!”
“Mà trong đó, trong vô số đạo…”
Hoa Thần Y bắt đầu chậm rãi nói, giọng nói vô cùng tự tin.
Khiến Sở Duyên đều trợn tròn mắt nhìn.
Thứ đồ chơi gì thế?
Sao ta nghe không hiểu một câu nào?
Rốt cuộc ngươi là sư tôn của ta, hay ta là sư tôn của ngươi?
Sở Duyên ngoại trừ im lặng, cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-le-that-su-co-nguoi-cam-thay-su-ton-la-pham-nhan-sao/2044375/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.