Ở trong thang máy, Bánh Gạo Nhỏ tựa vào chân Sở Chiêu Dương nhắm mắt ngủ gà ngủ gật. Cái đầu nhỏ của cậu bé liên tục đập vào chân anh.
Cố Niệm dở khóc dở cười đứng nhìn, cô định bế cậu bé lên nhưng bị Sở Chiêu Dương ngăn cản.
“Anh bế thằng bé cho.” Sở Chiêu Dương cúi đầu liếc nhìn Bánh Gạo Nhỏ có vẻ mũm mĩm hơn mấy ngày trước, hơi ghét bỏ nói: “Thằng bé quá nặng rồi!”
Bây giờ cậu bé đang ngủ gà ngủ gật, mơ mơ màng màng, cũng không màng tới việc phản bác Sở Chiêu Dương. Khi Sở Chiêu Dương bế cậu bé lên cũng là lúc thang máy đến nơi. Sở Chiêu Dương ôm Bánh Gạo Nhỏ đi ra khỏi thang máy, Cố Niệm đi theo phía sau anh.
Đến cửa nhà, anh nói: “Em qua mở cửa đi.”
Cố Niệm kinh ngạc nhìn anh, Sở Chiêu Dương nhíu mày hỏi: “Sao thế, xa cách 3 năm, em không biết mở cửa nhà rồi à?”
Cửa nhà.
Cố Niệm ngây người, đột nhiên có chút sợ hãi rụt rè.
Đúng thế, trước kia, cô đã coi nơi đây là nhà của mình. Mỗi ngày mở cửa đều vô cùng thành thục. Trên khóa vân tay vẫn còn lưu vân tay của cô. Ra vào nhà anh là chuyện quá đơn giản.
Bây giờ, trong lòng có chút hồi hộp.
“Dấu vân tay của em vẫn còn lưu trên đó.” Sở Chiêu Dương nói, giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn, “Vẫn chưa xóa bỏ. Trong ba năm này anh luôn nghĩ rằng, biết đâu một ngày nào đó, anh ở nhà, em đột nhiên quay về, ở bên ngoài tự mình mở cửa vào nhà, nói với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/1900803/chuong-626.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.