Bây giờ, trong người cô có một sự kích động muốn xé quần áo, muốn ngâm mình trong nước đá để hạ nhiệt. Cố Niệm cảm thấy bản thân cực kỳ không thoải mái. Cô cau mày, dứt cổ áo ra.
Mục Lam Thục khẽ hỏi: “Con sao thế? Sao mặt lại đỏ thế kia? Bị sốt à?”
Cố Niệm sờ trán, bây giờ cô cảm thấy cả người nóng ran, liền nói: “Con đi nhà vệ sinh.”
“Cần mẹ đi cùng con không?” Mục Lam Thục khẽ hỏi.
“Không cần đâu, mẹ chăm sóc cho Bánh Gạo Nhỏ giúp con, con đi một lát rồi quay lại.” Cố Niệm nói.
Bây giờ trong đầu cô là một mảng hỗn loạn, mơ mơ hồ hồ, lúc đứng dậy còn cảm thấy choáng váng. Hai chân mềm nhũn không có sức lực, phải vịn vào bàn mà đi. Cô cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn khiến cô tạm thời tỉnh táo một chút. Cố nén sự khó chịu trong người để bản thân mình đi bình thường ra khỏi hội trường, chuyển hướng đi lên hành lang. Trên hành lang không có người, lúc này Cố Niệm mới dám vịn vào tường, bước từng bước về phía trước. Cô cảm thấy trước mắt mình càng ngày càng mơ hồ, thậm chí còn muốn cọ người vào bức tường lạnh lẽo.
“Cô Cố.” Một nhân viên phục vụ đi tới, “Cô không thoải mái sao?”
Cố Niệm cảm thấy bây giờ mình nhìn người đều là hình ảnh chồng lên nhau, khoảng cách gần như vậy cũng không nhìn rõ bộ dạng của nhân viên phục vụ. Cố Niệm cau mày, lén dùng sức bấm vào đùi mình rồi nói: “Có phòng học hoặc là căn phòng nào trống không, tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/1900818/chuong-640.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.