Cuối cùng Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Tiền cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó, Minh Ngữ Đồng lập tức được đẩy ra ngoài.
Cô nhắm chặt hai mắt, không có ý thức, mặt tái nhợt, đôi môi đã không còn chút huyết sắc nào cả.
Y tá đẩy cô đi đến phòng bệnh, Minh Ngữ Tiền và Phó Dẫn Tu đi theo phía sau.
Ngay ở cửa phòng bệnh, Minh Ngữ Tiền ngăn cản anh lại, “Anh vào đây để làm gì? Cho dù chị tôi có bị hôn mê cũng không muốn ở cùng một chỗ với anh!”
“Để tôi vào trông coi cô ấy.” Phó Dẫn Tu khàn giọng nói, “Tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy nữa, vĩnh viễn sẽ không! Nếu còn tiếp tục làm tổn thương cô ấy thì tôi không phải người nữa.”
“Anh còn tưởng rằng anh là người à?” Minh Ngữ Tiền giễu cợt nói, “Mau đi đi!”
Phó Dẫn Tu đứng bất động, Minh Ngữ Tiền lại sửng sốt một chút. Bởi vì anh thấy trong mắt Phó Dẫn Tu có ánh lệ.
“Tôi nợ cô ấy, cả đời này cũng không trả được hết, cậu nói đúng…” Phó Dẫn Tu thấp giọng nói, “Hơn nữa, tôi muốn bù đắp.”
“Không cần! Sự bù đắp của anh chúng tôi không chịu nổi, anh chỉ cần không tiếp tục xuất hiện ở trước mặt chị ấy thì đã là sự bồi thường lớn nhất rồi.”
Phó Dẫn Tu chưa bao giờ giải thích với người khác, nhưng mà bây giờ anh gần như cầu xin giải thích với Minh Ngữ Tiền, “Giữa tôi và cô ấy có sự hiểu lầm. Cô ấy tưởng tôi vứt bỏ cô ấy, đánh đuổi cô ấy, nhưng tôi lại tưởng là cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/1901376/chuong-940.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.