Anh dán chặt người vào lưng cô, không để chừa kẽ hở nào. Trong lúc bất giác, cô đã bị Phó Dẫn Tu ôm vào lòng. Phía trước là tủ âm tường, phía sau là lồng ngực rắn chắc áp sát của anh, hai bên là cánh tay anh.
“Anh đợi em lấy chăn cho anh, kết quả không đợi được.” Giọng nói của Phó Dẫn Tu vang lên bên tai cô.
Tai Minh Ngữ Đồng bị hơi thở của anh nhuộm đỏ, giống như bị thiêu đốt, đỏ rực mời gọi.
Phó Dẫn Tu kiếm chế ý nghĩ kích động muốn hôn lên đó của mình, thấp giọng nói: “Vừa rồi nhìn thấy em đứng ngẩn người trước tủ âm tường, em đang nghĩ gì thế?”
Minh Ngữ Đồng cuối cùng cũng hoàn hồn, căng thẳng nói: “Không có gì, anh lùi về sau mọt chút, tôi ôm chăn xuống.”
Phó Dẫn Tu ngẩng đầu lên đã nhìn thấy trên ngăn cao nhất của chiếc tủ có mấy chiếc chăn lông vũ được xếp gọn gàng.
“Em với tới sao?” Phó Dẫn Tu cười hỏi.
Minh Ngữ Đồng chỉ vào ghế băng không xa bên cạnh, “Tôi giẫm lên cái đó.”
“Để anh lấy cho. Em xem, trong nhà vẫn cần một người đàn ông, lúc cần thiết rất hữu dụng, không phải chỉ có tác dụng trên giường đâu.”
Minh Ngữ Đồng: “...”
Cô không hề muốn hỏi anh trên giường có tác dụng gì.
“Những chuyện thế này quá nguy hiểm, nói với anh một tiếng là được, không cần tự mình làm.” Phó Dẫn Tu cúi đầu nói với cô, “Bảy năm trước khi chúng ta còn bên nhau, anh luôn tự cho mình là đúng, ép em phải tự lập. Đồng Đồng, anh biết anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/1901471/chuong-1010.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.