Lúc trước bà ngoại thích Tô Dương lắm mà?
Đó giờ bà vẫn luôn phản đối tôi tiếp xúc với người khác, càng ngăn cấm tôi yêu đương.
“Thẩm Tinh Loan, mày dám yêu đương nhăng nhít thử xem tao có đánh gãy chân mày không!”
Nhưng khi bà biết tôi và Tô Dương quen nhau, vậy mà bà không hề phản đối.
Đêm nay bà rất lại, sao đột nhiên lại hét lên bắt tôi tránh xa Tô Dương chứ?
Tôi vỗ vai ngoại an ủi: “Ngoại à, có phải bà lại đau đầu rồi không?”
Mỗi lần bà đau đầu liền bắt đầu nói năng lộn xộn, cả người như bị ma nhập vậy.
Bỗng dưng và ôm lấy đầu, ngồi phịch xuống sofa: “Đầu của tôi đau quá…”
“Để con đi lấy thuốc cho ngoại!”
Tôi vội vàng chạy vào phòng bà mở tủ tìm thuốc đau đầu, vừa mở cửa thì một luồng âm khí ập đến.
Khi ngước đầu lên nhìn, mỗi góc trong phòng đều có bàn thờ, đèn cầy trắng đang thắp sáng, mà trên đó… chính là thờ ảnh của tôi!
Xung quanh bàn thờ đều chi chít dán đầy bùa nối mạng.
Giây phút đó, cả người tôi chợt cứng đờ.
Tôi từng thấy qua trong thiên thư của bà, bùa nối mạng có thể chuyển đổi tuổi thọ cho người khác, để đạt được mục đích sống mãi không ch.ết.
Bà ngoại như ngọn đèn sắp cạn đầu, bà đây là muốn dùng tuổi thọ của tôi để nối mạng cho bà.
Tôi hoảng hốt quay đầu, đã nhìn thấy bà đứng trước cửa phòng, đôi môi cười như không cười.
“Đã tìm được thuốc chưa?”
Tôi sợ đến mức lấy bùa bình an ra, giọng điệu bắt đầu lắp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chau-cay-canh-chi-mang/1528744/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.