Lòng bàn tay Trầm Nhứ túa đầy mồ hôi lạnh, nhưng nhờ có sự trấn an của Chu Hành, nỗi hoảng loạn vì bóng tối trong cô dần dần dịu lại.
Cô cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhưng giọng nói vẫn run rẩy không kiềm được: “Chu Hành…”
Có lẽ vì đang đối mặt với nỗi sợ hãi tột độ, trái tim từng được cô rèn giũa thành bức tường thép kiên cố cũng dần mềm yếu: “Chúng ta… sẽ chết sao?”
Bây giờ đang là nửa đêm, nếu cô nhớ không nhầm thì thang máy đã đi lên ít nhất hai tầng, tức là hiện tại họ đang ở khoảng tầng ba.
Với độ cao này, nếu thang máy thực sự mất kiểm soát rơi xuống, dù không chết thì cũng bị thương nặng.
Vừa dứt lời.
Trong bóng tối vang lên tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, giọng cười có chút khàn, lại mang theo vẻ thản nhiên khó lường. Giọng anh trong trẻo, dửng dưng như không để tâm: “Yên tâm, chỉ là sự cố thang máy bình thường thôi.”
Anh vừa lấy điện thoại bật đèn pin, vừa chậm rãi nói tiếp: “Cho dù có rơi thật thì cũng còn anh ở đây. Anh cho em lấy anh làm đệm, đảm bảo em được nguyên vẹn mà ra ngoài, được không?”
Chu Hành nói bằng giọng chắc nịch, không giống như đang nói đùa.
Trầm Nhứ không hiểu sao lại bật cười.
Từ sau khi gặp lại, anh phần lớn đều là dáng vẻ lạnh lùng, trưởng thành điềm đạm, chưa từng thấy qua vẻ bất cần như bây giờ, ngược lại khiến cô có cảm giác hoài niệm.
Ánh sáng yếu ớt từ đèn pin khiến thang máy bớt đi phần u
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chay-ve-phia-em-diep-kien-tinh/2750315/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.