Ban đêm yên tĩnh, giọng Trầm Nhứ theo làn gió lạnh từ ngoài cửa sổ lùa vào, nghe đặc biệt rõ ràng.
Khoảnh khắc nghe rõ những lời đó, khóe mắt Chu Hành rõ ràng đỏ hoe, ngón tay bị Trầm Nhứ đẩy ra vẫn run rẩy như sáu năm về trước.
Nhưng khác ở chỗ, lần này Chu Hành lại một lần nữa cứng rắn nắm chặt tay Trầm Nhứ, ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi: “Em vừa nói gì cơ?”
Trầm Nhứ hít sâu một hơi, bình tĩnh lặp lại: “Em nói, chúng ta đến đây thôi.”
Chu Hành nhíu mày, nét mặt từ sững sờ dần biến thành giận dữ. Khác với sáu năm trước, giờ đây Chu Hành đã biết cách kiểm soát cảm xúc.
Ánh mắt anh dần trở nên lạnh lùng, không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm: “Em nói ‘đến đây thôi’ là có ý gì?”
Trầm Nhứ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: “Nghĩa là từ giờ đừng liên lạc nữa, vài hôm nữa em sẽ dọn đi.”
Chu Hành siết nhẹ tay cô, cố gắng dằn xuống cảm xúc đang điên cuồng trào dâng trong lòng, đè nén đến mức sắp phát điên.
Anh thở hổn hển từng hơi lớn, cố giữ bình tĩnh, gọi tên cô bằng giọng khàn khàn: “Trầm Nhứ.”
Giọng anh hơi khàn: “Em nhìn anh đi, nói cho anh biết rốt cuộc em đang băn khoăn điều gì?”
Trầm Nhứ bình tĩnh lắc đầu: “Không có gì, chỉ là em thấy chúng ta không nên tiếp tục thế này nữa.”
“Trầm Nhứ!” Chu Hành đột nhiên lớn tiếng gọi, rồi lại nghiến răng nhịn xuống, cố ép mình giữ bình tĩnh: “Anh không còn là thằng ngốc tin tất cả mọi lời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chay-ve-phia-em-diep-kien-tinh/2750322/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.