Dư Hoan chui vào chăn.
Cô nằm sát cạnh Cao Yến, vô tình sượt ngón tay ngang cánh tay rắn chắc của anh.
Trong bóng tối, cuối cùng anh cũng lên tiếng:
– Sao tay em lạnh thế?
– … Vẫn luôn thế.
Dư Hoan đáp:
– Chắc là khí huyết kém.
Vừa dứt lời, cô đã nghe tiếng vải sột soạt khe khẽ – là tay anh lần mò trong chăn.
Anh tìm thấy tay cô, nắm lấy, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô dưới làn da mong manh.
Bàn tay anh nóng bỏng.
Khi thị giác bị cướp đoạt, trong màn đêm vắng lặng, dù chỉ là một trải nghiệm nhỏ cũng trở nên kích thích.
Dư Hoan cảm nhận bàn tay anh dời xuống hông mình rõ mồn một.
Cô không kìm được mà bật ra một tiếng thở dốc se sẽ, ngay sau đó anh choàng cánh tay ôm lấy cô, kéo cô về phía mình.
– Em có lạnh không?
Anh cọ mũi và môi vào cổ cô, dùng bàn tay to vuốt ve đường cong nơi eo cô.
Hơi thở ấm áp của anh phả bên tai cô, những tế bào thần kinh nhạy bén của cô không ngừng run lên dưới sự mơn trớn của anh.
Cô không lạnh, nhưng hồi hộp và hưng phấn.
Cô trở người về phía anh, bàn tay anh thuận thế vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của cô.
Anh vừa rong ruổi trên lưng cô, thong thả mân mê từ trên xuống dưới, vừa cúi đầu gặm nhấm dọc bả vai cô, mút mát mãi xuống tận bầu ngực.
Cơn mưa hôn tỉ mỉ, ẩm ướt mà nóng rực làm người ta ngu muội.
Không phải Dư Hoan chưa từng được đàn ông vuốt ve, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chech-huong-duong-qua-tuyet-son/379256/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.