Edit: Cá Mặn (Nặm) —– Tống Kỳ Sâm phong độ đĩnh đạc lái chiếc xe điện xinh đẹp, lướt trên con phố thoáng đãng, chở theo sau là Khương Miện trang nhã. Họ dừng lại trước một tòa cao ốc uy nghi rồi bước vào thang máy sang trọng. Trong thang máy, Tống Kỳ Sâm im lặng cúi đầu, song thực ra trong lòng đang phi tốc tính toán các khoản chi tiêu vừa rồi của Khương Miện. Huyện Sa: 147. Bánh ngọt: 51. Trà sữa: 12. Xiên nướng: 40. Hết thảy… 250. Con số này. Tống Kỳ Sâm cảm thấy mình bị châm chọc. Qua tấm gương trong thang máy, Khương Miện trông thấy môi Tống Kỳ Sâm mím chặt, mắt rủ xuống, hàng mi cong dài tạo nên một bóng râm nhạt trên mí mắt anh. Cả người từ trên xuống dưới viết đầy ba chữ lớn – Tôi không vui. Cảnh này khiến Khương Miện không nhịn được mà cười thầm trong lòng. Lớn từng này tuổi rồi, cô chưa thấy ai thú vị như vậy, anh ta thực sự rất thích tiền! Trong lòng cảm thán như thế, song trên mặt Khương Miện chẳng bộc lộ ra tí gì. Cô lặng lẽ dịch sang gần Tống Kỳ Sâm. Đợi tới khi Tống Kỳ Sâm khó khăn hoàn hồn sau cú sốc bị mất trọn vẹn 250 tệ. Anh hơi nghiêng đầu, liếc thấy cái đầu nhỏ của Khương Miện chẳng biết từ lúc nào đã xích đến gần. “Sao vậy? Anh không vui à?” Tống Kỳ Sâm: “…” Cô còn mặt mũi để hỏi. “Vừa nãy còn vui vẻ lắm mà? Sao tự nhiên lại không vui?” Khương Miện nhíu mày, “À, có phải là vì tôi tiêu tiền của anh nên mới…” “Không phải.” Chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-dai-xuyen-thanh-nguoi-dep-mong-manh-de-vo/2585151/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.