Trời hửng sáng, xe lửa đã tới N thị. Từ trên xe lửa đi xuống, Mạc Yên Nhiên nhỏ giọng than với Miêu bà bà là quá mệt. Mạc Cách Ly lặng lẽ đeo balo của mình.
Miêu bà bà vừa an ủi Mạc Yên Nhiên, vừa dắt tay cô, lại thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Mạc Cách Ly không đi cùng bên cạnh, thật là rối ren.
Ngược lại, Tô Tranh nhàn nhã định thần đi theo phía sau, mỉm cười nhìn mọi mọi chuyện trước mắt.
Lúc này có mấy người mặc tây trang bước tới. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên có chút ngốc, thấy Mạc Phong liền lịch sự chào hỏi. Sau khi được anh xác nhận liền tình gọi họ.
Người đàn ông trung niên ngốc chỉ huy người phía sau cầm hành lý và đồ vật cho họ, sau đó dẫn họ rời bến. Dọc đường căn bản thuận lợi, đi lối đặc biệt ngay cả xét vé cũng không thấy.
Ra khỏi đó, đoàn người trực tiếp lên xe. Họ có 5 người, không thể cùng ngồi trên một chiếc xe, vậy nên nảy sinh vấn đề.
Mạc Yên Nhiên cẩn thận nhìn ba, cười híp mắt nói: “Ba, con muốn đi cùng ba.”
Miêu bà bà cưng chiều nhìn Mạc Yên Nhiên, dùng ánh mắt bảo Mạc Phong. Miêu bà bà mặc dù là người giúp việc, nhưng địa vị không phải bình thường. Bình thường Mạc Phong cũng rất tôn trọng bà ấy.
Mạc Phong nhìn lướt qua Mạc Yên Nhiên, nhàn nhạt phân phó Miêu bà bà: “Vú Miêu, hai người đi chung xe với họ đi.”
Nói xong liếc nhìn Tô Tranh, ý bảo Tô Tranh đi cùng anh.
Mạc Yên Nhiên kinh ngạc, trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-du-anh-can-cau/859441/quyen-13-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.