5
Ánh mắt chị ta chớp chớp, tràn đầy ngập ngừng do dự, nhưng rõ ràng viết sẵn ba chữ “em có lỗi với tôi”.
Chỉ tiếc rằng, chị ta từ trước đến nay luôn giữ dáng vẻ thanh cao lạnh nhạt, không thể trực tiếp trách móc tôi được.
Thấy tôi không có phản ứng, chị ta lại tỏ vẻ ấm ức tủi thân, đi tìm mẹ tôi kể khổ:
“Con tin rằng Tiểu Vân không cố ý kéo con xuống nông thôn đâu. Dù em ấy có lỗi với con, dì cũng đừng trách em ấy. E ấy chẳng qua chỉ là được nuông chiều từ nhỏ mà thôi.”
Nhưng sau lần này, mẹ tôi cũng nhìn thấu bộ mặt thật của chị ta.
Không còn giống kiếp trước, mẹ tôi không đem toàn bộ tiền tích góp trong nhà chia đôi cho hai chúng tôi nữa.
Trước khi tôi lên đường, mẹ khâu tận một trăm đồng vào lớp lót quần áo của tôi, còn chuẩn bị đầy đủ nhu yếu phẩm trong hành lý.
Trái lại, Trình Thiên Thiên lên tàu với bộ dạng hoàn toàn khác.
Nhà chị ta nghèo, bên dưới còn ba đứa em nhỏ đang tuổi b.ú mớm, dì và dượng tôi đến cả một chiếc chăn mỏng cũng không chuẩn bị cho chị ta.
Lúc này, chị ta mắt rưng rưng, đứng trước mặt tôi với vẻ đáng thương.
Tôi liếc nhìn chỗ ngồi của chị ta—
Một phụ nữ trung niên béo tốt, đang ôm một đứa trẻ đen nhẻm mập ú, chiếm chỗ rất vững vàng.
Từ ánh mắt Trình Thiên Thiên, tôi lập tức hiểu được.
Chị ta lại muốn tôi ra mặt.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-ho-thanh-tao-nhu-cuc/2074921/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.