Gió xuân thổi qua song cửa sổ.
Tạ Chước cúi mắt không thể tin nổi, nhìn xuống.... thứ nhỏ xíu đang móc lấy ống quần mình.
Bộ lông trắng như tuyết mềm mịn tuyệt đẹp, đôi mắt mèo màu lưu ly nhạt, đang lạnh lùng giơ một chân trước lên, nghiêng đầu nhìn cậu, tai mèo nhỏ cũng nghiêng nghiêng cụp xuống theo.
"Meo ~ "
Nó không kiên nhẫn lại kêu thêm một tiếng thúc giục.
Tiểu Alpha ngơ ngác trợn mắt chó cuối cùng cũng có phản ứng, "Chỉ huy?!!"
Tạ Chước cúi người ôm lấy con mèo nhỏ xinh đẹp lạnh lùng lên, quan sát nó ở khoảng cách gần, bốn mắt nhìn nhau chăm chú.
Đây chính là chỉ huy của cậu.
Cho dù có biến thành bé cưng mèo nhỏ cậu cũng có thể liếc mắt một cái liền nhận ra.
Chóp mũi mèo nhỏ chạm vào chóp mũi cậu, không được tự nhiên ngượng ngùng quay mặt đi, "....Meo."
Ừm.
Không đợi anh kịp đáp lại điều gì, chó con lông bạc như phát điên mà bắt đầu dụi dụi anh, mèo nhỏ ngơ ngác ngẩng đầu, bộ lông trắng mềm mại bị vò rối bù.
"Em bé cưng em bé cưng, Hakimi Hakimi ~ "
Thời Tễ: "........"
Gọi ai là Hakimi.
Anh giơ một chân mèo nhỏ lên, bộp một cái tát vào mặt Tạ Chước.
Động tác của chó con lông bạc dừng lại.
"?"
Đánh đau rồi sao?
Tạ Chước cẩn thận nắm lấy chân trước của anh, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào lòng bàn chân nhỏ mềm mại hồng hồng của anh, đôi mắt hoa đào như ẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/2925331/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.