Cùng lúc đó.
Tạ Chước cuối cùng cũng bảo vệ mèo nhỏ mà chạy về.
Sự thật chứng minh giác quan thứ sáu của cậu cực kỳ chính xác, với dáng vẻ hiện tại của chỉ huy, nếu để người thứ hai nhìn thấy được, thì cả cậu và người đó đều đừng mong sống nổi.
"Meo meo ~ meo meo ~ "
Mèo nhỏ trắng muốt xinh đẹp lăn lộn trong lòng bàn tay cậu, đuôi mèo nhỏ quấn lấy ngón tay, đệm chân hồng hào ấn vào mạch đập, giọng mềm mại non nớt vừa dụi vừa l**m loạn, "Meo ~ "
Trông như say sữa vậy.
Là say cỏ bạc hà mèo rồi.
Tạ Chước từng dùng cỏ bạc hà mèo một lần để dụ mấy con mèo con.
Chỉ cần ngửi thấy, những con mèo con đó sẽ làm nũng lăn lộn cọ vào mắt cá chân cậu, huống hồ chỉ huy còn l**m trực tiếp như vậy.
"Anh thế này có hít đến hỏng người không đấy anh trai?"
Tạ Chước nhẹ nâng cằm mèo nhỏ lên, đối diện với khuôn mặt nhỏ mơ màng đáng yêu kia.
Mèo nhỏ meo một tiếng mềm nhũn, rúc rúc trong lòng bàn tay cậu.
Còn đâu dáng vẻ lạnh lùng nữa chứ.
Tạ Chước: "........"
"Bình tĩnh, Tạ Hỏa Chước."
Cậu bình tĩnh nhắm mắt lại, mặc cho chỉ huy đang cọ loạn trên người mình, "Mày là người, không phải cầm thú, người trong lòng mày bây giờ chỉ là một công chúa mèo nhỏ xinh đẹp đáng yêu, dính người thích làm nũng, mày nhất định không được nảy sinh ý nghĩ lệch lạc gì với anh hết."
Hôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/2925334/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.