Lạc Hàn lẳng lặng nằm trên giường không có một chút sức sống, quân y vội vàng chạy tới nhìn thấy vệt máu tươi trên bản đồ ngẩn ra, vội vàng giúp Lạc Hàn bắt mạch, mỗi một lần mày liền nhíu chặt .
“Vừa rồi các ngươi cho Vương gia uống cái gì” quân y nhíu mày hỏi.
“Vừa rồi có một binh sĩ lại đây đưa cho Vương gia một chén dược” binh lính chịu trách nhiệm nói.
“Ai đưa thuốc tới, đem người mang lại đây” một tướng lãnh cấp bậc không phải rất lớn nói.
“Ta… Ta vừa rồi không có thấy rõ bộ dáng người nọ là gì nữa” binh lính chột dạ nói.
“Phế vật! Lưu các ngươi thì có ích lợi gì, soái trướng của Vương gia ai cũng đều có thể tùy tiện vào sao, lập tức tìm khắp các lều trại cho ta” tướng lãnh phẫn nộ mệnh lệnh nói.
Nhận được mệnh lệnh một hàng binh lính phụng mệnh tìm khắp các lều trại.
“Quân y, đến tột cùng Vương gia sao lại thế này, là làm lụng vất vả quá độ khiến cho như vậy sao” tướng lãnh lo lắng hỏi.
“Không phải, là trúng độc” quân y nghiêm khắc nói.
“Cái gì? Trúng độc! Là ai có lá gan lớn như vậy, dám độc hại Vương gia, điều tra ra phải nghiêm khắc khảo vấn” tướng lãnh kích động nói.
“Ngươi cảm thấy một binh lính bình thường có thể có lá gan lớn như vậy sao? Sự tình hẳn là không phải đơn giản như vậy, đợi điều tra ra người đó thì mọi việc liền sáng tỏ” quân y vuốt cằm không có râu nói.
“Trúng độc nghiêm trọng lắm sao” tướng lãnh lo lắng hỏi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-lam-vuong-phi-cua-nguoi/1631463/quyen-2-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.