Lời từ chối thẳng thừng của Nhật Hạ khiến Vương Nhược Đông không thể tiếp tục giữ phong độ quý tộc, nụ cười trên môi thường trực giờ đã vụt tắt.
Thay vào đó là ánh mắt lạnh băng như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô.
“Rốt cuộc cô muốn gì?”
“Tôi muốn gì?” Nhật Hạ nói, bật cười.
“Vương tiên sinh, vậy thì.
Câu lúc trước anh nói, tôi chưa có cơ hội đáp trả, giờ tôi sẽ trả lời.”
“...”
“Khi anh ấy đợi tôi, tìm tôi, đau khổ đến kiệt quệ, người xót xa và ở bên cạnh anh ấy là Hàn Kỳ Âm.
Còn tôi thì đang rơi nước mắt, một mình bỏ đi đến nơi đất khách quê người, thật lòng chúc phúc cho anh ấy.
Khi anh ấy phải nhập viện vì uống quá nhiều rượu, Hàn Kỳ Âm ở bên cạnh chăm sóc anh ấy.
Còn tôi thì đang quần quật kiếm tiền hàng ngày, bụng mang dạ chửa nhưng vẫn cố gắng làm việc đến đêm muộn, đến mức suy dinh dưỡng chỉ để có tiền sau này trang trải nuôi con.
Khi anh ấy tuyệt vọng, đau đớn, đòi đi tìm tôi, Hàn Kỳ Âm là người bên cạnh an ủi, giữ chân anh ở lại.
Còn tôi thì sao? Tôi đang một mình nằm trên giường bệnh lạnh lẽo trong cơn khó đẻ, đưa mắt nhìn những sản phụ có chồng bên cạnh rồi bật khóc.
Khi con tôi lần đầu tiên cất tiếng gọi bố, tôi đã phải gạt lòng tự trọng qua một bên mà nuôi con, chỉ để con tôi không cảm thấy tủi nhục vì sinh ra mà không có bố! Tôi hỏi anh, những lúc như vậy, ai ở bên cạnh tôi chứ? Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-vi-qua-yeu-em/218532/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.