Ta không tin lời này, Cốt Cơ dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của ta, cười nói:
"Đương nhiên ta dùng tín vật của ngươi để tìm hắn đấy, thiếu niên đó cũng vậy, thấy tín vật liền tin là thật mà đến, đỡ cho ta không ít phiền phức."
Ta cứng đờ, tim đập dần nhanh hơn, "Tín vật?"
Giọng Cốt Cơ nhẹ nhàng, từng chữ một thốt ra:
"Ngươi nghĩ ta làm sao mà dùng tín vật của ngươi tìm được thiếu niên đó? Dung Đào, làm người đừng quá ngây thơ như vậy."
Tín vật của ra, người duy nhất ta đã trao cho…
Dung Cảnh.
Cốt Cơ từ thắt lưng lấy ra một đoạn gỗ được chạm khắc, ném qua, đó chính là thứ ta đã khắc một ngày một đêm để tặng cho thiếu niên đó.
Ta vuốt ve đoạn gỗ này, ngón tay không ngừng run rẩy.
Cái gọi là lành ít dữ nhiều, chính là ý này sao?
Tại sao lại giao tín vật cho Cốt Cơ.
"Ta không tin, cho ta gặp Dung Cảnh."
Ta loạng choạng bò ra ngoài, bị Cốt Cơ kéo lại, nàng ta khẽ cười:
"Nếu không có sự cho phép, tại sao ta có thể đưa ngươi xuống núi?"
Ta cứng đờ.
"Cầu xin ta, ta sẽ tha mạng cho hắn."
Lòng ta lạnh nửa vời, giọng run rẩy, "Cầu... cầu xin ngươi tha cho hắn."
Cốt Cơ lắc chuông, từ trên cao nhìn xuống cười nói, "Dung Đào, ngươi có tư cách gì mà cũng họ Dung chứ."
"Ngươi cũng xứng đáng để Dung Cảnh làm những điều này cho ngươi sao."
Ta lặng lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiec-quat-xuong/2775977/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.