Đầu tiên, Du Tinh Tử tỏ vẻ nghiêm nghị, cô ấy ngồi sát Ngô Tiểu Cao hơn một chút: “Tiểu Cao, ngày trước mẹ của cháu có từng dạy cháu phải biết chia sẻ không.”
Cậu bé nghe vậy thì gật đầu: “Nhưng mà đây là món quà mà dì tặng cho cháu mà, đây là tấm lòng mà dì dành cho cháu, cháu không thể bỏ đi được.”
Đột nhiên Du Tinh Tử cảm thấy thằng nhóc xấu xa của Triệu Tuế Tuế là một đứa bên ngoài ngây thơ, bên trong gian xảo, nhưng mà cô ấy lại yêu thích cái vẻ gian xảo của đứa nhóc này muốn chết.
Du Tinh Tử dùng một tay ôm cậu bé vào lòng rồi hôn thật mạnh lên khuôn mặt cậu một cái: “Ôi, sao mà cháu lại đáng yêu đến thế cơ chứ. Cháu đưa hết những chiếc bánh ngọt này cho dì đi, dì sẽ bảo quản chúng nó thật tốt giúp cháu, được không?”
Ngô Tiểu Cao bị cuốn theo những lời này của Du Tinh Tử, cậu bé nghĩ mãi, thấy những lời này cũng có lý, thế là cuối cùng cậu bé vẫn gật đầu.
Quả nhiên, cuối cùng Du Tinh Tử một mình cho cả một đĩa đầy bánh ngọt hình lợn con vào trong bụng.
Cậu nhóc Ngô Tiểu Cao không được ăn một miếng nào, vậy mà còn khen ngợi việc Du Tinh Tử ăn hết bánh ngọt rằng: “Ôi trời ơi, dì thật sự đã cất giữ cẩn thận tất cả những tình cảm chân thành mà dì dành cho cháu rồi.”
Triệu Tuế Tuế nhìn đứa con trai ngốc nghếch nhà mình thì hơi giật khóe miệng một cái, rồi sau đó cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiem-huu-tuyet-doi-da-ma-vo-cuong/1775060/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.