Vốn đã hết sức tò mò, đúng lúc Gloria thử quần áo xong, Thẩm Mộ Khanh giục cô ấy.
Phong bì được mở ra, bên trong là tấm thiệp lời.
Bàn tay thon dài, mảnh khảnh chậm rãi mở tấm thiệp ra, hai người đồng loạt nhìn vào tờ giấy.
“Hai tập đoàn lớn là Du thị và Ngô thị tổ chức buổi vũ hội thương mại, xem ra bộ sườn xám này có đất dụng võ rồi.” Đọc xong chữ viết bên trên, Gloria cười nhìn Thẩm Mộ Khanh.
Sau đó Gloria còn nói gì đó nhưng Thẩm Mộ Khanh đã hoảng hốt, cô chỉ biết có lẽ bản thân thực sự có cơ hội quay về rồi.
Chắc là trong gia tộc Fred cũng sẽ có một phong thư như này.
Ban đầu Thẩm Mộ Khanh định ở lại ăn bữa tối nhưng bây giờ trong lòng có tâm sự, đương nhiên muốn mau chóng quay về, thế là cô từ chối Gloria đang năm lần bảy lượt giữ mình lại rồi trở về lâu đài cổ.
Vừa vào cửa, Thẩm Mộ Khanh đã nhẹ nhàng gọi tên Charlotte, đến khi đi vào phòng ăn, cô mới phát hiện ra Fred trước nay luôn về nhà rất muộn đã ngồi trên bàn ăn rồi.
Charlotte cũng bưng thức ăn nóng hổi ra, đặt trên bàn.
“Sao hôm nay anh về sớm thế?” Thẩm Mộ Khanh tò mò nhìn người đàn ông đã đứng lên, cô kéo ghế cạnh mình ra, ngẩng đầu nhìn anh.
Người đàn ông mím đôi môi mỏng, không trả lời cô mà tự dùng thìa múc một chén canh, hết sức tự nhiên đặt trước mặt Thẩm Mộ Khanh.
“Mau uống đi.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiem-huu-tuyet-doi-da-ma-vo-cuong/1775076/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.