Khuôn mặt cô ấy tràn đầy sự vui vẻ, làm cho Thẩm Mộ Khanh không khỏi vô thức nhìn lý sứ trên bàn vừa được cô ấy đẩy qua.
“Sao vậy?”
Nhìn tách hồng trà vẫn tỏa ra hơi nóng hương trà ngào ngạt, Thẩm Mộ Khanh nhìn Gloria ngồi bên cạnh đầy khó hiểu, không biết trà hôm nay có gì khác với mọi lần.
“Cô nếm thử trước đi.”
Gloria thừa nước đục thả câu, cũng không trả lời Thẩm Mộ Khanh mà tiếp tục giục cô uống trà.
Thẩm Mộ Khanh không chịu nổi sự thúc giục của cô ấy, cô cười rồi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, cũng chiều theo ý cô ấy mà cầm tách trà lên miệng.
Hương trà ngạt ngào thoang thoảng bên cánh mũi, Thẩm Mộ Khanh nhấp một ngụm nhỏ, cảm giác tươi mát của hương thơm nồng nàn và cảm giác đậm đà êm dịu hòa quyện lại với nhau.
Thẩm Mộ Khanh nhìn biểu cảm của Gloria, tất nhiên cô đoán được trà này chắc chắn không phải là hồng trà Sri Lanka cô ấy thích nhất.
Thẩm Mộ Khanh để tách trà xuống, hỏi dò một câu: “Trà của Trung Quốc sao?”
Gloria gật đầu: “Là loại trà gần đây tôi chuộng nhất, là trà đen Keemun của Trung Quốc.” Gloria a cũng không khỏi nhấp một hớp, vui đùa nói: “Tôi vẫn luôn cho rằng Khanh là người không có gì không làm được, không ngờ trà nghệ của cô lại kém như vậy.”
Thẩm Mộ Khanh không biết làm sao với cô ấy, chỉ đành cười một tiếng: “Con người luôn luôn không thể nào có ba đầu sáu tay, nói nhiều như vậy, cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiem-huu-tuyet-doi-da-ma-vo-cuong/1775077/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.