"Vậy... Bây giờ các người muốn làm gì?"
Lúc này, mọi biểu cảm mà Ducan cố gắng duy trì trên mặt đã hoàn toàn sụp đổ, vẻ mặt anh ta cực kì hung dữ.
Mặc dù cố gắng tỏ ra can đảm nhưng vừa nhìn đã thấy ngay sự sợ hãi và lo lắng ẩn dưới lớp mặt nạ.
Bàn tay của Fred nhẹ nhàng di chuyển trên vòng eo nhỏ nhắn của Thẩm Mộ Khanh, con ngươi lạnh lẽo nở nụ cười khinh thường và chế nhạo.
Anh cất giọng lạnh lùng như quỷ Satan đưa ra phán quyết cuối cùng: ''Từ hôm nay, gia tộc Gregory hãy rời khỏi Munich đi."
Duncan trợn tròn mắt, người đàn ông trước mặt anh ta lại mở miệng: "Còn anh, Gregory Duncan, chỉ một mình anh được ở lại Munich."
Nói đến câu sau cùng, anh nhấn mạnh từng chữ, Duncan ngã khuỵu xuống đất, toàn thân lạnh toát. Thậm chí, anh ta còn cảm thấy nền gạch men lạnh lẽo của quán cà phê đột nhiên nóng bỏng tay.
"Tôi chân thành cầu nguyện cho anh, cầu mong anh vẫn có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời ngày mai."
Nói xong, anh ôm eo Thẩm Mộ Khanh đi qua người anh ta.
Tiếng giày cao gót "cộc cộc" dẫm lên mặt đất không ngừng phóng đại trong lỗ tai Duncan khi hai người càng lúc càng đến gần như thể càng cười nhạo sự khốn đốn của anh ta lúc này.
Duncan liếc mắt nhìn, qua khoảng cách giữa đôi chân dài của Fred khi bước đi, anh ta nhìn thấy mắt cá chân trắng nõn dưới tà váy đang tung bay, còn có một đoạn bắp chân tinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiem-huu-tuyet-doi-da-ma-vo-cuong/1775108/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.