Hoàng thượng tức giận đến mức tim đau nhói, đột nhiên vươn tay đẩy An Minh Thận ra xa.
An Minh Thận sặc một ngụm rượu trong cổ họng, ho khan liên hồi: “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ Tiêu Hạo Trần ngươi đẩy ta làm gì!”
Tiêu Hạo Trần bối rối: “Hả?”
An Minh Thận sửng sốt phút chốc, dè dặt nhìn Tiêu Hạo Trần một tay cầm bầu rượu một tay cầm tập thơ.
Không phải Tiêu Hạo Trần đẩy hắn sao?
Tiêu Hạo Trần cười tủm tỉm xoa xoa tóc An Minh Thận: “Ngươi uống nhiều rồi hả? Đi ngủ đi, suốt những năm qua chắc ngươi chẳng được ngủ một giấc ngon.”
An Minh Thận ôm cảm xúc phức tạp, nét mặt càng phức tạp hơn: “Ngươi…”
Năm ấy ở trong cung, hắn không hòa thuận với Tiêu Hạo Trần, thường xuyên tới Phượng Nghi cung gây sự, không ngờ… Không ngờ khi hắn sa sút đến nước này, là Tiêu Hạo Trần cứu hắn.
Hoàng thượng khó thở, cuốn lên một trận gió âm u trên không trung, gầm thét thổi vào miệng An Minh Thận, không cho An Minh Thận nói thêm lời khó chịu nào.
An Minh Thận bị thổi cát đầy miệng, nhổ phì phì vài lần rồi nhanh chóng uống rượu để súc miệng: “Ngọn gió quỷ quái gì thế này, đáng ghét chết mất.”
Tiêu Hạo Trần cười khẽ, tự rót tự uống, dựa vào ánh trăng đọc thơ văn.
Dường như cơn gió âm u kia chỉ thổi một mình An Minh Thận, khi An Minh Thận vào trong phòng, cũng chỉ còn dư lại làn gió ấm mềm mại đưa hương hoa, thổi đến mức làm y buồn ngủ.
Hoàng thượng lặng lẽ đứng bên cạnh Tiêu Hạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chinh-the-mnbvcxz/874741/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.