🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hoàng thượng tức giận đến mức tim đau nhói, đột nhiên vươn tay đẩy An Minh Thận ra xa.

An Minh Thận sặc một ngụm rượu trong cổ họng, ho khan liên hồi: “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ Tiêu Hạo Trần ngươi đẩy ta làm gì!”

Tiêu Hạo Trần bối rối: “Hả?”

An Minh Thận sửng sốt phút chốc, dè dặt nhìn Tiêu Hạo Trần một tay cầm bầu rượu một tay cầm tập thơ.

Không phải Tiêu Hạo Trần đẩy hắn sao?

Tiêu Hạo Trần cười tủm tỉm xoa xoa tóc An Minh Thận: “Ngươi uống nhiều rồi hả? Đi ngủ đi, suốt những năm qua chắc ngươi chẳng được ngủ một giấc ngon.”

An Minh Thận ôm cảm xúc phức tạp, nét mặt càng phức tạp hơn: “Ngươi…”

Năm ấy ở trong cung, hắn không hòa thuận với Tiêu Hạo Trần, thường xuyên tới Phượng Nghi cung gây sự, không ngờ… Không ngờ khi hắn sa sút đến nước này, là Tiêu Hạo Trần cứu hắn.

Hoàng thượng khó thở, cuốn lên một trận gió âm u trên không trung, gầm thét thổi vào miệng An Minh Thận, không cho An Minh Thận nói thêm lời khó chịu nào.

An Minh Thận bị thổi cát đầy miệng, nhổ phì phì vài lần rồi nhanh chóng uống rượu để súc miệng: “Ngọn gió quỷ quái gì thế này, đáng ghét chết mất.”

Tiêu Hạo Trần cười khẽ, tự rót tự uống, dựa vào ánh trăng đọc thơ văn.

Dường như cơn gió âm u kia chỉ thổi một mình An Minh Thận, khi An Minh Thận vào trong phòng, cũng chỉ còn dư lại làn gió ấm mềm mại đưa hương hoa, thổi đến mức làm y buồn ngủ.

Hoàng thượng lặng lẽ đứng bên cạnh Tiêu Hạo Trần, cẩn thận chạm vào góc áo của Tiêu Hạo Trần, trong lòng nặng trĩu đắng ngắt: “Hạo Trần, ngươi đừng lấy An Minh Thận, tính tình của con mèo rừng nhỏ kia thế nào chẳng lẽ ngươi không biết sao? Hắn không làm mẹ kế tốt được đâu, Heo Con sẽ bị bắt nạt đấy.”

Tiêu Hạo Trần tưởng mình uống say, nghe thấy bên tai có người lẩm bẩm gì đó, y mơ mơ màng màng cắn miệng bầu rượu: “Ai… Ai đang nói…”

Hoàng thượng vội ngậm miệng.

Hắn còn nhớ Duy Diên đã cảnh cáo mình về nguyền rủa hoa Cách Thế.

Tuy rằng hắn chưa hiểu rốt cuộc quy tắc của nguyền rủa hoa Cách Thế là gì, nhưng hiện giờ hắn rất sợ, chỉ lo Hạo Trần phát hiện ra mình, lần thứ hai bị mình liên lụy.

Hắn chỉ có thể ở nhân gian hai canh giờ, nhìn Hạo Trần một cái đã hài lòng.

Những thứ khác… Đã không còn dám ước xa vời nữa.

Còn việc Hạo Trần sắp thành thân…

Hoàng thượng nghiến răng, chui vào trong phòng ngủ, vậy báo mộng cho An Minh Thận đi.

Hạo Trần của hắn cần phải lấy một người ôn hòa xinh đẹp, thiện lương săn sóc, làm sao có thể bị chà đạp bởi dạng người hung hăng càn quấy như An Minh Thận được.

Không… Không được, tuyệt đối không thể là An Minh Thận!

An Minh Thận ngủ không ngon, đã rất lâu không có một giấc ngủ ngon.

Đang lúc hắn mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong lòng âm thầm tính toán mình nên báo đáp đại ân của Tiêu Hạo Trần như thế nào, bỗng nhiên một cơn gió thổi qua.

An Minh Thận rùng mình một cái, choàng mở mắt.

Lại hoảng sợ phát hiện một cơ thể treo ngược trên xà nhà, dưới mái tóc xõa dài là gương mặt bê bết máu me, âm sâm sâm phun ra hàn khí: “Ngươi không thể thành thân với Tiêu Hạo Trần… Không thể thành thân… Thành thân…”

Trong bóng đêm yên tĩnh của thành Vân Châu, đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết nghẹn ngào: “A!!!!!!!!”

Tiêu Hạo Trần vội vàng xông vào: “Sao thế sao thế?”

An Minh Thận hoảng sợ nhào vào lòng Tiêu Hạo Trần, khóc nức nở: “Ma… Hu hu… Ma… Có ma…”

Tiêu Hạo Trần từng ra vào giới âm dương hai lần, gặp quỷ còn nhiều hơn gặp người, bất đắc dĩ dỗ dành An Minh Thận: “Không sao, không sao, ma quỷ là hư vô, không sống nổi mấy ngày trên thế gian liền tan thành mây khói. Ngươi là một người sống, làm sao còn sợ ma?”

An Minh Thận run lẩy bẩy, càng tủi thân núp sâu trong lòng Tiêu Hạo Trần.

Hoàng thượng tức giận đến xót xa khó chịu, chỉ ước bây giờ hiện hình đe dọa An Minh Thận một lần nữa.

Nhưng hắn rất sợ, hắn sợ lời nguyền rủa hoa Cách Thế, sợ mình nhất thời nóng giận làm hại Hạo Trần.

Quỷ sai bay tới bên cạnh hắn: “Sắp hết hai canh giờ rồi, mau cùng ta trở về để tiếp tục nấu trong chảo dầu.”

Hoàng thượng nói: “Chờ một lát đã.”

Hắn lưu luyến bịn rịn nhìn Tiêu Hạo Trần, sau đó bay sang cách vách ngắm đứa con trai đang ngủ say của hắn.

Năm nay Heo Con mười hai tuổi, khuôn mặt non nớt đã mang đường nét thanh tú tuấn mỹ của người thiếu niên, tầm hai năm nữa nhất định sẽ là một công tử tuấn lãng gây họa thiếu nữ trên thiên hạ.

Hoàng thượng thở dài, muốn chạm vào con trai mình.

Quỷ sai khẽ nói: “Tam hỏa(1) của trẻ con không mạnh, ngươi chọc một đầu ngón tay xuống, ít nhất nó sẽ bị bệnh ba tháng.”

(1) Theo quan điểm tâm linh, trên cơ thể một người có ba ngọn lửa, một ngọn ở đầu và hai ngọn ở vai. Những ngọn lửa này phân biệt người sống và người chết, đồng thời xua đuổi tà ma.

Vì vậy Hoàng thượng nhẫn nhịn thương yêu trong lòng, ép buộc bản thân bay cách xa con trai ba thước, quyến luyến nhìn hồi lâu.

Quỷ sai không kiên nhẫn: “Đã hết hai canh giờ.”

Hoàng thượng nói: “Cho ta thêm nửa khắc đi.”

Quỷ sai hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Hoàng thượng lơ lửng dưới giàn hoa tường vi, dùng sức mạnh ma quỷ từ từ nuôi dưỡng những bông hoa tường vi.

Khí hậu ở Vân Châu không phù hợp trồng hoa tường vi, nhưng xưa nay Hạo Trần yêu thích hoa tường vi, làm sao có thể chỉ để vài bông cô đơn như vậy?

Trnog phòng ngủ, An Minh Thận vẫn đang nằm trong lòng Tiêu Hạo Trần khóc hức hức không chịu buông.

Trong màn đêm ngoài cửa, hoa tường vi nở rộ dưới ánh trăng, trắng tuyết lộng lẫy rực rỡ, hệt như khung cảnh phồn thịnh trong kinh năm ấy.

Tiểu công tử phủ Tướng quốc trẻ tuổi khí phách, cưỡi ngựa vung kiếm đi khắp phố phường kinh thành, trong đời thích hoa tường vi nhất.

Hoàng thượng về tới địa phủ, đã qua giờ Tý, lại tiếp tục một hồi cực hình lột da rút gân.

Hắn vừa chịu đau vừa nhịn cười.

Mạnh Bà hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Hoàng thượng khàn giọng lẩm bẩm: “Ngày mai Hạo Trần tỉnh dậy, nhìn thấy cả vườn tường vi nở rộ, nhất định… Nhất định sẽ rất vui…”

Mạnh Bà nói: “Người phàm các ngươi thật kỳ quái, khi còn sống không biết quý trọng, khi chết lại ngày ngày ở đầu cầu Nại Hà không chịu rời đi, có ích lợi gì chứ? Không quay về được đâu, ngốc nghếch.”

Hoàng thượng nhắm mắt, giữa hư không vô tận, hắn nhớ lại từng cái nhíu mày từng nụ cười của Tiêu Hạo Trần, không thể xác định đau đớn và vui sướng cái nào nhiều hơn.

Không quay về được.

Thế sự như nước chảy, đã qua rồi, sẽ không tìm lại được nữa.

Kinh thành hai mươi năm trước, trăm nghề hưng thịnh, dưới ngói vàng tường đỏ nở ra từng đóa từng đóa tường vi.

Đó là năm tháng phu thê thiếu niên mới nảy nở tình yêu.

Kể từ đó, họ không bao giờ trải qua khoảng thời gian ngọt ngào và hạnh phúc như vậy.

Chính thê, chính thê, phu thê đế vương, là người dưng còn xa lạ hơn cả người xa lạ.

Mạnh Bà thấp giọng hỏi: “Hối hận không?”

Hoàng thượng nói: “Hối hận.”

Mạnh Bà thở dài: “Những người bước lên cây cầu này, chẳng ai sống mà không hối hận. Con người sống một đời, luôn có hối hận, ngay cả khi có cơ hội bắt đầu lại một lần nữa, cũng chưa chắc có thể tốt hơn hiện tại được bao nhiêu.”

Hoàng thượng thấp giọng nói: “Nếu có thể bắt đầu lại…”

Nếu có thể bắt đầu lại, hắn nên làm thế nào?

Nếu hắn từ bỏ ngôi vị hoàng đế, Tiêu gia sẽ không để cho một trưởng tử có phẩm tính ngoại hình như Hạo Trần thành thân với một vương gia không được sủng ái.

Nếu hắn lại lên đế vị, nhằm đàn áp triều chính quyền thần, hành động ắt sẽ tổn thương trái tim của Hạo Trần lần nữa.

Nếu có thể bắt đầu lại… Nếu có thể bắt đầu lại…

Hoàng thượng tuyệt vọng nằm trong nồi lớn nóng cháy, cảm giác đau đớn khiến tâm can tỳ phổi quặn thắt.

Hắn chợt nhận ra trong nỗi tuyệt vọng rằng, tình nghĩa giữa mình và Hạo Trần đã sớm định sẵn không có cái kết tốt đẹp từ khi cả hai được sinh ra.

Sai lầm rồi sao…

Hóa ra ngay từ ngày đầu gặp gỡ, tất cả đã kết thúc.

Quân quyền, thần quyền, trăm ngàn năm qua kìm hãm giày vò lẫn nhau, hắn và Hạo Trần chẳng qua chỉ là dấu vết không đáng kể dưới bánh xe trời đất.

Hoàng thượng thì thầm với bản thân: “Chấm dứt rồi… Phải chăng tình cảm giữa ta và Hạo Trần đã thực sự chấm dứt rồi…”

Mạnh Bà lắc đầu thở dài, nghĩ thầm, lại thêm một linh hồn chết mòn.

Hoàng thượng đột nhiên mở bừng mắt: “Phán quan! Phán quan!!!”

Phán quan u ám bay tới: “Ngươi còn có điều gì không hài lòng?”

Hoàng thượng hỏi: “Khi nào ta có thể trở lại dương gian?”

Tiêu Hạo Trần ngủ cả đêm, lúc trời sáng thức dậy thì nghe thấy tiếng cười của con trai mình trong sân: “Cha, cha mau đến xem này, hoa tường vi nở nhiều ghê.”

Tiêu Hạo Trần xoa trán, chậm rãi khoác áo đi ra cửa phòng, kinh ngạc nhìn tường vi đầy sân đang rực rỡ khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời.

Thổ nhưỡng Vân Châu không phù hợp trồng hoa tường vi, tại sao… Tại sao lại nở đẹp như vậy…

Heo Con hái một đóa tường vi: “Cha, hoa tường vi nở đẹp quá.”

Tiêu Hạo Trần thấp giọng nói: “Thật tuyệt, nở hoa… Đẹp giống như tường vi trong kinh…”

Những ngày tháng xưa xa xăm như một giấc mộng, sống sống chết chết luân hồi mấy lần, y đã lâu không được nhìn thấy đóa tường vi nào diễm lệ như vậy.

Cũng lâu lắm rồi chưa gặp người thiếu niên ngắt hoa tường vi cho y.

Heo Con hơi luống cuống: “Cha, sao cha lại không vui vậy?”

Tiêu Hạo Trần cười khổ lắc đầu: “Không phải cha không vui, cha chỉ…”

Chỉ… Thế nào đây?

Giữa bọn họ, còn có thể thế nào đây?

Tiêu Hạo Trần ngồi dưới khóm tường vi, chậm rãi m.ơn tr.ớn cánh hoa mềm mại, ngẩn ngơ như nhìn thấy bóng tối ánh sáng đan xen trong Quốc Tử Giám năm đó.

Thời điểm ấy… Ngày tháng ấy, không ngờ đã hai mươi năm trôi qua.

Suốt mười năm qua, y dẫn Heo Con đi khắp bốn phương, tích đức hành thiện vì người đã che chở y rời khỏi cõi âm kia, nhưng chưa bao giờ hỏi người nọ sống như thế nào.

Phá vỡ âm tù là tội lớn, vị kia vốn là Hoàng thượng nghiệp chướng nặng nề, tất nhiên kết cục sẽ sẽ đau đớn vô cùng.

Tiêu Hạo Trần tự nhủ, đừng xót hắn, hắn không đáng để ngươi đau lòng nữa.

Nói nhiều những lời như vậy, có vẻ chính y cũng tin vào điều này.

Heo Con dè dặt gọi: “Cha…”

Tiêu Hạo Trần nói: “Không sao, nhớ tới người xưa thôi.”

Heo Con chậm rãi ôm lấy cánh tay của Tiêu Hạo Trần, buộc ngọc bội mình cất giấu kỹ lên eo Tiêu Hạo Trần, thỏ thẻ: “Cha ơi, chúng ta trở lại kinh thành đi, cha yêu thích hoa tường vi mà nơi đây nở không đẹp.”

Tiêu Hạo Trần khẽ lắc đầu: “Cha không muốn trở lại, con muốn đi kinh thành à?”

Heo Con đỏ mắt gật đầu.

Nó vẫn nhớ đến lời hẹn ước thuở nhỏ với vị thúc thúc kia, tuy cha chưa bao giờ nói với nó thúc thúc kia là ai, nhưng nó có thể đoán được.

Từ nhỏ nó đã thông minh vượt trội, nó đoán được người nọ là ai.

Tiêu Hạo Trần nói: “Đợi con lớn thêm chút nữa, cha sẽ dẫn con hồi kinh ngắm tường vi, nhưng con phải hứa với cha, không được nán lại kinh thành lâu. Nơi đó, sẽ ăn thịt người.”

Heo Con đã hiểu chuyện một chút, song vẫn không rõ ràng lắm. Nó dè dặt nắm đầu ngón tay Tiêu Hạo Trần: “Cha, cha… Lấy An thúc thúc đi.”

Vong hồn lơ lửng trên hoa tường vi hoảng sợ trợn tròn mắt.

Heo Con nói: “Cha luôn một thân một mình nên mới hoài niệm mãi, không thể buông tay quá khứ. Mặc dù tính tình An thúc thúc hơi đáng ghét, nhưng ít nhất vẫn là một người.”

Vong hồn thở phì phò xoay vòng quanh con trai ruột, định đá vào mông Heo Con nhưng lại sợ thật sự làm đứa trẻ bị ốm, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi bay vòng vòng, cuốn cánh hoa bay đầy trời, rắc khắp người Hạo Trần, tuyên bố chủ quyền bằng cách này.

Tiêu Hạo Trần không để ý đến sự kỳ lạ trong những đóa hoa, chỉ xoa đầu con trai, yên lặng đi vào trong đình uống một vò rượu.

Heo Con nói: “Cha ơi…”

Tiêu Hạo Trần khoát tay: “Đi đọc binh thư đi.”

Heo Con bất đắc dĩ rời khỏi.

Tiêu Hạo Trần uống rượu một mình trong gian đình, ngây ngốc nhìn chằm chằm khu vườn tường vi tươi đẹp tột cùng.

Một làn gió thơm m.ơn tr.ớn tóc mai, Tiêu Hạo Trần thì thầm: “Là ngươi à?”

Vong hồn hoảng loạn trốn xuống dưới gầm bàn, không còn dám làm bừa nữa.

Tiêu Hạo Trần từ từ uống rượu, nói: “Diệp Hoành Xương, ta là người từng đi qua hoàng tuyền, nhìn thấy quỷ hồn, cũng nhận ra ngươi.”

Vong hồn ngồi xổm dưới đáy bàn, rầu rĩ nói: “Có người nói cho ta biết, hoa Cách Thế không chỉ là kịch độc mà còn là nguyền rủa, nếu ta gặp lại ngươi, ngươi nhất định sẽ gặp họa.”

Tiêu Hạo Trần nói: “Sau đó thì sao?”

Vong hồn nhỏ giọng: “Phán quan nói, ngươi tích phúc đức cho ta, nên đồng ý cho phép ta đến nhân gian thăm ngươi một lúc.”

Tiêu Hạo Trần nói: “Diệp Hoành Xương, ngươi đã không còn là Hoàng thượng, ta cũng không phải Hoàng hậu của ngươi. Ngươi như thế này, có ý nghĩa gì không?”

Vong hồn oan ức: “Ta chỉ tới xem xem… Xem ngươi… Ngươi và An Minh Thận…”

Tiêu Hạo Trần cười giễu: “Ta và An Minh Thận sắp thành thân, ngươi có gì không hài lòng?”

Vong hồn không dám không hài lòng, hắn chỉ biết tủi thân nói không thành lời.

Tiêu Hạo Trần nói: “Ta tích phúc đức cho ngươi, là muốn giúp ngươi sớm ngày thoát khỏi hình phạt âm tù, đầu thai làm người sống đàng hoàng, không phải để ngươi lãng phí thế này.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.