Heo Con nấc lên một tiếng, duỗi tay muốn bắt lấy hư không: “Cha… Hu hu… Cha… Heo Con… Cha ôm…”
Quỷ y: “…”
Cốc chủ: “…”
Tiêu Hạo Trần vỗ vỗ đầu Heo Con: “Heo Con, cha không ôm được con, ngoan, hãy nói cho sư tổ là cha đã trở về.”
Heo Con nước mắt lưng tròng mà ngửa đầu nhìn Cốc chủ: “Sư… Sư tổ… Hu hu… Cha… Cha về nhà… Cha không ôm Heo Con… Hu hu… Cha hư…”
Cốc chủ im lặng chốc lát rồi hỏi: “Lão bất tử, Heo Con không sao chứ?”
Quỷ y nói: “Heo Con là do ta nuôi, làm sao có vấn đề gì được? Có lẽ là có thứ gì đó không sạch sẽ quấn lấy Heo Con. Ông chờ ở đây, để ta đi tìm bà cốt bắt cái thứ bẩn thỉu này.”
Đoạn, Quỷ y đặt giỏ thuốc xuống, chuẩn bị đi ra ngoài.
Tiêu Hạo Trần vội vàng nói: “Heo Con, Heo Con mau nói cho sư tổ, là cha trở về, không thể để bà cốt bắt cha!”
Heo Con rưng rưng nước mắt nắm lấy quần áo của Cốc chủ, khóc hu hu: “Là cha… Hu hu… Là cha của Heo Con… Không thể… Heo Con muốn cha… Hu hu…”
Cốc chủ cau mày: “Hạo Trần thật sự trở về ư?”
Quỷ y nói: “Không thể nào, lần trước khi ta hỏi Âm Dương Kính, Mạnh Bà nói y bị Minh vương đích thân nhốt vào âm tù, ít nhất phải nhốt ba trăm năm.”
Cốc chủ vừa vỗ về Heo Con đang nức nở, vừa nói: “Lão bất tử ông mau đi hỏi thăm lại xem sao, liệu có phải Minh phủ đã xảy ra chuyện gì không? Nếu thật sự là Hạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chinh-the-mnbvcxz/874742/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.