🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Heo Con nấc lên một tiếng, duỗi tay muốn bắt lấy hư không: “Cha… Hu hu… Cha… Heo Con… Cha ôm…”

Quỷ y: “…”

Cốc chủ: “…”

Tiêu Hạo Trần vỗ vỗ đầu Heo Con: “Heo Con, cha không ôm được con, ngoan, hãy nói cho sư tổ là cha đã trở về.”

Heo Con nước mắt lưng tròng mà ngửa đầu nhìn Cốc chủ: “Sư… Sư tổ… Hu hu… Cha… Cha về nhà… Cha không ôm Heo Con… Hu hu… Cha hư…”

Cốc chủ im lặng chốc lát rồi hỏi: “Lão bất tử, Heo Con không sao chứ?”

Quỷ y nói: “Heo Con là do ta nuôi, làm sao có vấn đề gì được? Có lẽ là có thứ gì đó không sạch sẽ quấn lấy Heo Con. Ông chờ ở đây, để ta đi tìm bà cốt bắt cái thứ bẩn thỉu này.”

Đoạn, Quỷ y đặt giỏ thuốc xuống, chuẩn bị đi ra ngoài.

Tiêu Hạo Trần vội vàng nói: “Heo Con, Heo Con mau nói cho sư tổ, là cha trở về, không thể để bà cốt bắt cha!”

Heo Con rưng rưng nước mắt nắm lấy quần áo của Cốc chủ, khóc hu hu: “Là cha… Hu hu… Là cha của Heo Con… Không thể… Heo Con muốn cha… Hu hu…”

Cốc chủ cau mày: “Hạo Trần thật sự trở về ư?”

Quỷ y nói: “Không thể nào, lần trước khi ta hỏi Âm Dương Kính, Mạnh Bà nói y bị Minh vương đích thân nhốt vào âm tù, ít nhất phải nhốt ba trăm năm.”

Cốc chủ vừa vỗ về Heo Con đang nức nở, vừa nói: “Lão bất tử ông mau đi hỏi thăm lại xem sao, liệu có phải Minh phủ đã xảy ra chuyện gì không? Nếu thật sự là Hạo Trần trở về, ông và ta phải chuẩn bị thân thể cho y càng sớm càng tốt. Hồn phách của y cứ trôi nổi trên dương gian như vậy sẽ không ở lại được bao năm đâu. Mà ta còn chưa nghĩ ra nên giải thích với Heo Con việc cha nó không còn thế nào mới tốt.”

Quỷ y đi hỏi Mạnh Bà, có phải có chuyện gì xảy ra ở âm tù không.

Mạnh Bà trợn trắng mắt: “Có một kẻ điên phá vỡ cổng âm tù, che chở một cô hồn trốn thoát, địa phủ đang phái người tìm kiếm khắp nơi.”

Quỷ y ừ ừ à à gật đầu muốn chạy.

Mạnh Bà hỏi: “Ngươi quen biết cô hồn chạy trốn kia à?”

Quỷ y cười gượng: “Không không không quen, thật sự không quen, ta đi đây!”

Bây giờ chỉ có một cách để cứu Tiêu Hạo Trần.

Để hồn phách của Tiêu Hạo Trần sống thọ đến cuối đời ở nhân gian.

Vào cuối đời, tội hai lần trốn khỏi âm tù của Tiêu Hạo Trần sẽ được xóa bỏ, đường hoàng nhập luân hồi.

Nhưng một du hồn không thể sống lâu ở nhân gian, Tiêu Hạo Trần cần một vật ký thác, mới có thể tồn tại trong nhân thế.

Quỷ y và Cốc chủ nhìn nhau, bất giác chuyển mắt sang ngọc bội trên người Heo Con.

Đây là một vật cũ, lại được máu mủ của Tiêu Hạo Trần đeo trên người, là vật thích hợp ký thác nhất.

Vì vậy, Quỷ y mở ra con đường âm dương trên khối ngọc bội kia, để hồn phách Tiêu Hạo Trần trú ngụ bên trong.

Heo Con nâng ngọc bội, nghiêm túc nói: “Cha, Heo Con bảo vệ cha, cha cũng phải mau lớn lên để bảo vệ Heo Con nhé.”

Tiêu Hạo Trần khao khát ôm lấy đứa bé hôn chụt một cái, nhưng hiện tại y chỉ có thể ngồi trong một miếng ngọc bội, được con ruột treo trên cánh tay đung đưa lắc lư.

Phải mất một lúc y mới có thể phát ra âm thanh, trò chuyện với con trai của y.

Heo Con nâng ngọc bội lầm bầm: “Cha, thúc thúc tặng ngọc bội cho con là ai vậy?”

Tiêu Hạo Trần im lặng phút chốc, trả lời: “Hắn là người cha thích.”

Heo Con tức giận: “Thích hơn cả Heo Con sao?”

Tiêu Hạo Trần dở khóc dở cười, dùng cánh tay vô hình chạm nhẹ lên mặt Heo Con: “Heo Con à, không giống nhau.”

Heo Con nhỏ giọng nói: “Cha, Heo Con thích thúc thúc, chúng ta đi kinh thành tìm thúc thúc được không? Thúc thúc từng nói, Heo Con có thể đi tìm thúc thúc chơi đùa.”

Tiêu Hạo Trần cười khổ, thấp giọng đáp: “Thúc thúc không ở kinh thành.”

Heo Con cảm thấy tủi thân, bàn tay mũm mĩm cầm ngọc bội, nói: “Thúc thúc nói dối, thúc thúc từng bảo Heo Con đi tìm thúc thúc chơi…”

Tiêu Hạo Trần không biết nên giải thích thế nào.

Chuyện cũ giữa y và Hoàng thượng quá dài, quá lộn xộn, dây dưa không rõ, dường như dù hai người làm gì đi chăng nữa cũng sai.

Y đã không còn tin tưởng tình nghĩa và hứa hẹn, thậm chí còn không tin Hoàng thượng sẽ thích Heo Con. Đối với người nọ, quyền lực quá quan trọng, bất cứ ai hay bất cứ điều gì đều là quân cờ trong tay quân vương.

Lúc mới vào hoàng tuyền, y từng hỏi Mạnh Bà rằng đứa con đầu lòng của y thế nào. Mạnh Bà trả lời, đứa trẻ chưa ra đời không được tính là một lần luân hồi, vừa trở lại hoàng tuyền liền đi nơi mới đầu thai. Công Đức điện đã sắp xếp cho nó một gia đình tốt, thiếu gia danh môn, cha mẹ cưng chiều, phú quý bình an cả đời.

Nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo bầu bĩnh của Heo Con, Tiêu Hạo Trần muốn nói, Heo Con à, con đã từng có một người ca ca, nhưng hai con không có duyên phận, chưa từng gặp mặt trên nhân gian.

Dưới hoàng tuyền, vong hồn to gan dám phá tan âm tù đã không còn bị giam giữ trong âm tù nữa.

Trăm ngàn năm qua chưa từng có ai dám thách thức uy quyền của Minh Vương một cách táo bạo như vậy

Minh Vương giận dữ, treo vong hồn lớn mật này trên cầu Nại Hà, hôm nay rút gân, ngày mai lột da, ngày kia hầm nhừ nấu canh, ngày kia nữa thì rắc muối đổ tương.

Ngày ngày như vậy, mãi mãi không dứt.

Vong hồn kia đầu tiên cắn răng cười nhạo, sau đó là kêu thảm không ngớt.

Giờ đây mười năm trôi qua, cũng đã chẳng còn kêu hét gì nữa, ngoan ngoãn nằm trong nồi sôi ngơ ngác nhìn đá Tam Sinh.

Mạnh Bà lắc đầu than thở: “Ngươi cần gì phải vậy, người chết đã thành quá khứ, đuổi theo toàn là kẻ ngốc. Tuẫn tình thì cũng thôi, sao ngươi còn đưa người trở về?”

Người trong nồi: “Ta đã làm sai chuyện, hủy hoại cuộc đời của một người, ta nên trả lại cho y.”

Mạnh Bà nói: “Sai lầm lớn cỡ nào, đáng giá để ngươi chịu đựng ở đây nghìn năm vạn năm hay sao?”

Vong hồn im lặng rất lâu mới nói: “Năm ấy y là một thiếu niên mang lòng dạ thiên hạ, nhưng vì tư tâm ta lại giam cầm y trong cung, biến y thành chim tước trong lòng bàn tay ta. Y bẩm sinh ngông nghênh không chịu cúi đầu, ta lại ép sát từng bước, nhục nhã đủ kiểu. Mãi đến tận khi… Mãi đến tận khi y mất đi tất cả, ngoan ngoãn nép vào vòng tay ta. Bấy giờ ta cho rằng, lần này, cuối cùng ta đã thắng.”

Mạnh Bà hỏi: “Sau đó thì sao?”

Vong hồn đáp: “Sau đó… Y uống thuốc độc tự sát, chết ngay trước mặt ta.”

Mạnh Bà trầm mặc, nói: “Ngươi thật chẳng ra gì.”

Vong hồn nằm trong nước sôi sùng sục, da thịt toàn thân đã bị đun sôi luộc chín, hắn nhắm mắt lại: “Mạnh Bà, nên thêm muối vào.”

Mạnh Bà hỏi: “Vậy bây giờ ngươi nhận thua à?”

Vong hồn nói: “Không phải nhận thua, mà là nghĩ thông suốt. Tiêu Thái hậu nói đúng, thế sự như cát chảy trong lòng bàn tay, nắm càng chặt sẽ vuột mất càng nhiều. Ngươi mau thêm muối đi, lát nữa ta còn có việc.”

Trong những năm qua, mỗi lần trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ luộc chín luộc nát đến tái tạo hình người, hắn đều sẽ lén lút chạy đến sông Vong Xuyên ngắm Hạo Trần.

Hạo Trần tái tạo thân thể ở nhân gian, dẫn Heo Con đi làm du hiệp khắp trời Nam biển Bắc.

Tiêu sái thoải mái, tiêu dao tự tại, cũng không… Không nhớ về hắn lắm.

Lòng hắn chua xót nhưng cũng vui mừng, ít nhất, ít nhất hắn đã làm một chuyện không quá sai lầm.

Ít nhất bây giờ Hạo Trần sống hạnh phúc hơn trước đây.

Phán quan âm u xuất hiện đằng sau hắn: “Nhìn cái gì?”

Hoàng thượng đứng thẳng người, hỏi: “Lại sắp đến giờ vào nồi à?”

Phán quan nói: “Không cần vào nồi nữa, có người đến xin tha cho ngươi.”

Hoàng thượng ở trong nồi hồi lâu, bước đi loạng choạng.

Chịu nhiều nỗi khổ rút gân lột da, luôn cảm thấy da thịt bong tróc tách rời, vừa lạnh lẽo vừa đau nhức.

Trong Công Đức điện có người quen đang đứng, chính là Duy Diên ở Nam Hoang ngày đó.

Duy Diên hờ hững nhìn hắn: “Một chút chuyện nhỏ, nếu ngươi đồng ý thì làm sao đến tình cảnh thế này?”

Hoàng thượng thở hổn hển cười một tiếng: “Tiên quân, e rằng ngươi không hiểu trái tim người phàm. Hiện tại Hạo Trần sống rất tốt, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”

Duy Diên nhìn sổ công đức: “Tiêu Hạo Trần ở nhân gian tích đức cho ngươi, ngươi có biết không?”

Hoàng thượng sững sờ: “Hạo Trần… Hạo Trần y…”

Duy Diên nói: “Trong mười năm này, Tiêu Hạo Trần bắt đầu từ Tiêu Dao cốc, một đường hành hiệp trượng nghĩa, cứu tế muôn dân, phạt ác khuyên thiện. Hễ có người hỏi y là ai, y trả lời, đây là di mệnh của tiên đế. Thú vị, thú vị, trái tim người phàm, quả thực cực kỳ thú vị.”

Hoàng thượng lại lo lắng về một việc khác: “Ngươi muốn làm gì?”

Hồn phách của Hạo Trần được hắn che chở chạy trốn khỏi âm tào địa phủ, hiện tại thân phận bị vẫn bại lộ, liệu địa phủ có phái quỷ sai đi bắt Hạo Trần trở về không?

Duy Diên thản nhiên hỏi: “Ngươi đoán xem?”

Hoàng thượng nghiến răng nghiến lợi: “Hạo Trần hai lần rời khỏi âm giới, đều là vì người khác, nếu có bất kỳ hình phạt trừng trị nào, phạt ta là được!”

Duy Diên mở miệng: “Hình phạt tùy âm giới quyết định, ta không can thiệp. Ta đến chuyến này chẳng qua là để báo cho ngươi biết rằng, Tiêu Hạo Trần chuộc thân cho một tiểu quan ở thành Vân Châu, sắp thành thân.”

Đầu óc Hoàng thượng vang ong ong, nỗi giày vò trong chảo dầu hầm chiên chưng luộc suốt mười năm nhất thời đột nhiên nhức nhối.

Hắn biết… Thật ra hắn hẳn phải biết từ lâu, Hạo Trần… Hạo Trần sống rất tốt, Hạo Trần đã buông bỏ.

Hạo Trần tiêu sái tự tại, rạng rỡ sáng chói, kinh tài tuyệt diễm, tự nhiên sẽ có người theo đuổi lũ lượt tới.

Mà Hạo Trần… Cũng không nên vĩnh viễn một thân một mình…

Phán quan âm u nói: “Làm sao? Chẳng phải ban nãy còn nói với Mạnh Bà rằng, ngươi thiếu nợ người ta một đời tiêu dao, cần phải trả lại hay sao?”

Hoàng thượng cười khổ lẩm bẩm: “Phải trả lại… Phải… Đều là ta đáng phải chịu… Thế các người thì sao? Gọi ta đến đây, chỉ để nói cho ta biết Hạo Trần sắp thành thân à? Cầu Nại Hà lớn như vậy, chính ta không có mắt không biết nhìn chắc!”

Phán quan: “Ngươi…”

Hoàng thượng không muốn nghe người này nói nữa, loạng choạng rời khỏi Công Đức điện, tự mình nhảy vào nồi lớn, khàn giọng nói: “Mạnh Bà, thêm củi.”

Hắn biết, hắn biết cái gì là đúng.

Hắn biết mình đã nợ Hạo Trần quá nhiều.

Nhưng cho tới tận bây giờ, cuối cùng hắn mới hiểu rõ.

Hạo Trần, không cần hắn nữa.

Hoàn toàn, buông tay hắn rồi.

Trong cuộc sống của Tiêu Hạo Trần, hắn đã trở thành một luồng khói, một nhúm tro, còn nhớ, còn niệm, nhưng đã không còn đáng để y dừng lại vì hắn nữa.

Trái tim trống rỗng đau đớn, còn đau hơn nỗi khổ rút gân lột da suốt mười năm.

Hạo Trần, thật sự đã không còn quan tâm tới hắn nữa rồi.

Mạnh Bà mang dao đến lột da, vừa lột vừa hỏi: “Phán quan nói, Tiêu Hạo Trần tích phúc đức cho ngươi, nên ngài đồng ý cho phép ngươi ngày mai lên nhân gian hai canh giờ, ngươi vui vẻ không? Nhanh cười đi.”

Hoàng thượng không cười nổi, đau đớn nhe răng nhếch miệng, đờ đẫn nhìn đá Tam Sinh.

Sau lột da là rút gân, chuyện này Mạnh Bà không làm được, mà tìm quản ngục âm tù đến rút.

Hoàng thượng lẩm bẩm: “Ta nghĩ phán quan cảm thấy chuyện lột da rút gân không đủ đau với ta, nên mới lấy chuyện này đến tra tấn ta.”

Mạnh Bà nói: “Đau à?”

Hoàng thượng chọc lên phần ngực đầm đìa máu me của mình: “Đau.”

Quản ngục nói: “Vậy ngày mai ngươi đừng về dương gian nữa, hãy nghỉ ngơi đi.”

Hoàng thượng: “Ai nói ta không đi? Ta cứ muốn đi đấy, không những muốn đi, mà ta còn muốn chứng kiến y thành thân.”

Mạnh Bà và quản ngục liếc nhau, tặc lưỡi lắc đầu.

Hoàng thượng đã không tới dương gian mười năm rồi, giờ hắn chỉ là một u hồn không ai nhìn thấy, mượn bóng đêm lặng lẽ đi đến một căn nhà có sân nhỏ trong thành Vân Châu.

Nghe đâu, Hạo Trần đã sống ở đây ít ngày.

Trong sân trồng đủ loại hoa tường vi, thế nhưng thổ nhưỡng Vân Châu không hợp với tính hoa tường vi, hoa nở bình thường, vài bông lẻ tẻ treo ở đầu cành.

Heo Con đọc sách trong phòng, Tiêu Hạo Trần uống rượu dưới đình.

Một chiếc bình sứ, nửa vò rượu mạnh, Tiêu Hạo Trần tiêu dao hào hiệp cầm một tập thơ chậm rãi đọc cho tiểu quan bên cạnh nghe.

“Thế gian phồn hoa rực rỡ, cũng biết rượu thơm hương tràn. Mênh mông giấc mơ trăm năm, vẫn cười giữa mộng hoang vu…”

Tiểu quan tức giận nói: “Ngươi còn cười nữa, cười thỏa thích như vậy.”

Tiêu Hạo Trần nhẫn nhịn: “Người bị Tần Trạm Văn bán vào thanh lâu không phải là ta. Làm hoa khôi mười năm mà còn có thể nóng tính như vậy, tú bà cũng đúng là chiều ngươi.”

Tiểu quan tức giận tự nâng vò rượu uống ừng ực.

Hoàng thượng cực kỳ tò mò, rốt cuộc là tiểu mỹ nhân quốc sắc thiên hương nào đã khiến Hạo Trần rung động.

Hắn bay qua theo hoa tường vi, trôi dạt đến đình bên cạnh nghỉ mát, kinh hoảng và giận dữ phát hiện ra rằng, tên tiểu quan sắp thành thân với Hạo Trần lại là… Lại là An Minh Thận!!!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.