Âm tù không lớn không nhỏ, chỉ là một nơi tối tăm trống rỗng hư vô, bên trong tràn ngập đủ loại hồn phách phạm tội tày trời hoặc trái với âm quy.
Khi đi xuyên qua khoảng không đó, Hoàng thượng còn gặp được hoàng đế khai quốc triều Diệp.
Lão tổ tông gật đầu với hắn, xem như đánh tiếng chào hỏi.
Hoàng thượng hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục bước vào trong.
Trong âm tù cũng phân chia mạnh yếu.
Với người mặc một thân chú pháp đi vào hoàng tuyền như hắn, âm hồn khắp nơi đều không dám tới gần.
Hoàng thượng cầm thanh kiếm cũ tên là “Si Nhi” trong tay, từng bước tiến về nơi sâu nhất âm tù.
Hắn đã nhìn thấy người trong mộng của mình.
Hoàng hậu đang đứng bên một vách đá trong âm tù, lặng lẽ nhìn đám ma trơi xa xa.
Hoàng thượng không dám tiến lên, chỉ sợ ngay trong âm tào địa phủ Hạo Trần cũng sẽ bị lời nguyền rủa hoa Cách Thế dằn vặt.
Hoàng hậu quay đầu, trong đôi mắt không có tình yêu cũng không có oán hận, chỉ có sự bình tĩnh dịu dàng, tựa như lần đầu gặp gỡ. Y nhẹ giọng hỏi: “Tại sao ngài lại tới đây?”
Hoàng thượng trả lời: “Hạo Trần, ta đưa ngươi trở về nhân gian.”
Hoàng hậu lắc đầu: “Ta vốn là kẻ đã chết, năm đó uống hoa Cách Thế, ta đã không muốn sống tiếp nữa.”
Hoàng thượng chậm rãi vươn tay, muốn nắm chặt góc áo của Hoàng hậu, nhưng cũng chỉ chạm vào khoảng không: “Hạo Trần… Những năm này, là trẫm phụ ngươi… Trẫm đã nghĩ thông suốt rồi, trẫm… Trẫm thật sự đã nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chinh-the-mnbvcxz/874743/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.