Hoàng thượng nổi giận đến nhức cả đầu: “Ngươi coi trẫm là tên cầm thú gì thế!!!”
Hoàng hậu nắm dây cương, cưỡi ngựa phi nước đại lao về hướng núi Trường Dạ.
Hoàng thượng không tìm được cách gì ở chỗ Quỷ y, đành phải quay về núi Trường Dạ tiếp tục tìm kiếm lối vào hoàng tuyền.
Hoàng hậu thầm trợn trắng mắt, nhưng vẫn nhẫn nhịn chịu khó theo sát bên.
Thực ra trong lòng y có tính toán của riêng mình, nếu Hoàng thượng thật sự có thể tìm được cửa vào hoàng tuyền, y cũng muốn đi vào nhìn xem sao, chưa biết chừng có thể tìm được bào đệ của y.
Ít nhất y có thể biết được, rốt cuộc Cảnh Lan đã gặp chuyện đau khổ nhường nào mới lựa chọn tự sát.
Trong kinh, hoàng cung.
An Quý phi đã từng nổi bật vô song một thời, nay như con mèo nhỏ thoi thóp cuộn mình trong góc kêu grừ grừ.
Tần Trạm Văn tùy ý lật xem tin tình báo vừa được gửi đến: “An Minh Thận, quân doanh Nam Đình không dễ đối phó. An gia tranh ăn với hổ, cũng không sợ đau bụng sao?”
An Minh Thận hoảng sợ nhìn người bình thường dịu dàng dễ bắt nạt nhất: “Ngươi hu hu hu hu hu… Ngươi chính là… Trong núi không có hổ… Hu hu… Hầu tử xưng bá vương… Hu hu hu…”
Tần Trạm Văn cười lạnh: “Chỉ ngươi ngốc thôi, không đấu lại Hoàng hậu mà ngày nào cũng đi quấy rầy Hoàng hậu. Ngươi thật sự tưởng Hoàng hậu đã thất sủng à? Ngu xuẩn.”
An Minh Thận không biết nên nói gì, không cam lòng mà nhỏ giọng: “Hoàng thượng vốn đối xử với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chinh-the-mnbvcxz/874745/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.