“Khoe tình yêu?” Tạ Tinh Lan cẩn thận nhấm nháp từ này.
Đúng là… Đúng là rất có cảm giác!
Yêu, thì sao, yêu bạn thân cũng là yêu đó thôi?
Hắn cực kỳ yêu bạn thân.
Lâm Tư Tắc thấy tên si tình giường trên cuối cùng cũng yên tĩnh nên chuẩn bị trở mình ngủ tiếp, Tạ Tinh Lan lại gõ giường cậu ta phát ra tiếng “thùng thùng thùng” cực kỳ vang dội.
Lâm Tư Tắc: “…” Lần đầu tiên cậu ta nảy sinh ý muốn giết bố để đòi công lý.
“Sai rồi.” Tạ Tinh Lan hỏi: “Mấy cái meme anh Khâm của mày gửi cho tao đều là đánh tao, cái này mà gọi là khoe tình yêu?”
“À đúng đúng đúng, không phải khoe tình yêu, anh ấy đang chê ghét anh, hận anh, muốn đánh chết anh, được không hả bố, bố hài lòng chưa? Con đi ngủ được chưa?”
Bố không hài lòng, thậm chí bố còn khó chịu.
“Mày ăn nói kiểu gì đấy?” Tạ Tinh Lan cũng thay đổi suy nghĩ liên tục, hắn nhíu mày: “Rõ ràng là đong đầy yêu thương.”
Lâm Tư Tắc: “…” Được rồi, phải, anh nói cái gì thì là cái đó.
Mới vừa nãy là ai nói không phải khoe tình yêu!?
“Đánh là thương mắng là yêu, vì sao cậu ấy chỉ đánh tao mà không đánh mày?” Tạ Tinh Lan tự đánh giá, đưa ra đáp án hoàn mỹ: “Vì cậu ấy cực kỳ yêu tao.”
Lâm Tư Tắc đã bắt đầu gửi tin nhắn cho Hạ Khâm trong tuyệt vọng.
[Khi nào sếp Khâm về Tây Thành?]
[Em thấy anh mà ở lâu không về, em sẽ bị bố tra tấn đến phát điên.]
[Anh về đánh chết bố đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-cau-chuyen-truong-da-lau/2590884/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.