Sau khi Hạ Khâm suy xét lại sự việc thì cậu cảm thấy hối hận, rất hối hận, vô cùng hối hận! Không ngờ cậu từ bỏ cơ hội quý giá chuyển đến lớp thực nghiệm chỉ để tiếp tục ngồi cùng bàn với Tạ Tinh Lan.
Phải biết mục tiêu cả đời của thiếu gia là vào được một trường đại học danh tiếng, sau này trở thành một nhà tư bản độc ác. Mà thành nhà tư bản chỉ là thứ yếu, chủ yếu là kiếm ra nhiều tiền.
Từ còn nhỏ cậu đã khác biệt với những đứa nhỏ khác, ước mơ của hầu hết đám trẻ em là lớn lên trở thành phi hành gia hay nhà khoa học, còn Hạ Khâm thì không, cậu đã xác định rất rõ là mình muốn được nịnh bợ, vậy thì đương nhiên cậu phải làm người giàu.
Hạ Khâm ơi là Hạ Khâm, mày bị mật ngọt chết ruồi mê hoặc tâm trí rồi.
Thầy Hạ đứng ngoài ban công tại một biệt thự tư nhân trên phố Bắc Sơn uống sữa “ừng ực”, nhân tiện ngẫm xem dạo gần đây mình có dễ tính quá không.
Do dự một lát, Hạ Khâm mở WeChat nhắn tin với Diêm Mạn.
[1]
Diêm Mạn lập tức trả lời: [Cuối cùng ngài cũng nhớ tới ta, đã trôi qua 25 giờ kể từ khi ta bị ngài đày vào lãnh cung.]
Hạ Khâm: […] Vậy hả?
Hạ Khâm lướt lịch sử trò chuyện mới nhận ra vì hôm qua tổ chức sinh nhật cho cô Triệu nên cậu không vào kiểm tra WeChat, cậu vẫn chưa hồi âm tin nhắn.
Diêm Mạn mượn gió bẻ măng: [Đồ lòng dạ độc ác.]
Diêm Mạn: [Tôi là con chó ông gọi là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-cau-chuyen-truong-da-lau/2590910/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.