“Theo kế hoạch ban đầu của em thì chúng ta sẽ không có kết quả như vậy.”
Lâm Tư Tắc ngồi xổm dưới đất, xem xét lại tình hình rồi cậu ta ngẩng đầu chân thành nói: “Anh Tạ, sếp Khâm à.”
Cậu ta chắp tay trước ngực: “Nếu bây giờ em đi nói với chủ nhiệm thật ra tên tiếng Anh của em là Kiss, hai anh có tha thứ không đánh em không.”
“Con cái còn nhỏ nên trong quá trình trưởng thành sẽ mắc sai lầm, em nghĩ phụ huynh cần áp dụng cách giáo dục quan tâm. Bố mẹ thấy sao ạ?”
Lâm Tư Tắc chớp mắt khẩn thiết, cố gắng trợn to đôi mắt híp ra vẻ vô tội đáng thương.
Hạ Khâm vô cảm: “Quan tâm kiểu gì? Quan tâm trước lúc lâm chung?”
Lâm Tư Tắc hít sâu một hơi: “…”
“Anh chủ Tạ…” Cậu ta nhìn về hướng Tạ Tinh Lan.
Tạ Tinh Lan đang hứng thú nhớ lại dư vị tiếng gọi “bố” và “mẹ” run rẩy nhưng thông minh của Lâm Tư Tắc. Thấy Lâm Tư Tắc nhìn mình, hắn xúc động xoa đầu chó của con trai, ân cần nói: “Con đã lớn nhường này rồi, bố tin con biết ai là người có tiếng nói trong nhà chúng ta.”
Lâm Tư Tắc: “…” Ông bố ngang tàng vô dụng!
Lâm Tư Tắc sụp đổ: “Thôi kệ các anh đánh đi! Đừng đánh chết em, chừa cho em ít hơi thở để em ăn bánh kem của cô Triệu, năm trăm tệ lận đó!”
Cậu ta nhắm mắt tưởng tượng cảnh trùm trường và thiên tài hạ nắm đấm xuống mặt mình.
Tạ Tinh Lan nhịn không nổi phải bật cười, Hạ Khâm nhìn hắn một cái.
Cậu khép
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-cau-chuyen-truong-da-lau/2590912/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.