Trở lại thời gian mười phút trước, Tiền Phi Phàm hỏi Hạ Khâm câu mình làm sai.
Hạ Khâm không phải người tốt bụng lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui, cái kiểu giảng bài cho bạn không bao giờ xảy ra với cậu, lý do cậu đáp lại Tiền Phi Phàm đơn giản là bởi câu Vật lý Tiền Phi Phàm đưa khá thú vị.
Giúp bạn ấy hả? Loại chuyện khủng khiếp gì đây, nhưng cho cậu khiêu chiến với bài Vật lý cậu chưa từng gặp là mật khẩu chính xác.
Đối nghịch với những môn thể thao liên quan tới bóng là một trong những sở thích cuộc đời Hạ Khâm, sở thích lớn hơn hết của cậu thiếu gia là cố gắng chứng minh trái đất hình phẳng chứ không phải hình cầu.
Cậu đã viết mười bản thảo bài phát biểu nhận giải Nobel Vật lý rồi, chỉ chờ thành công lên sân khấu nhận giải thôi. Trước hết là cậu không cảm ơn ai cả, điều duy nhất cậu phải cảm ơn là chính bản thân mình, một người thông minh như thiên tài.
Hạ Khâm không nhiều lời với Tiền Phi Phàm, dành hết nhiệt huyết vào câu hỏi.
Tài liệu giảng dạy ở Tây Thành khá khác so với ở Bắc Kinh, dù Hạ Khâm được người khác gọi là học sinh xuất sắc nhưng cậu vẫn chưa biết hết các dạng bài, cậu cắn bút viết vẽ hí hoáy trên đề làm, cậu có thói quen là khoanh các dữ liệu đã biết.
Tiền Phi Phàm dè dặt nhìn Hạ Khâm, vui mừng lải nhải:
“Hạ Khâm à, tôi không ngờ cậu sẽ chỉ tôi giải bài, tôi nghe các bạn khác nói cậu không muốn Tạ…” Cậu ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-cau-chuyen-truong-da-lau/2590930/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.