Thực ra Dụ Kiến vốn không định khóc. Trên thực tế, khi cô nhìn thấy dòng chữ trên bìa, cả người cô đều bối rối. Bộ não còn chưa kịp phản ứng, không hiểu đó là ý nghĩa gì. Ánh mắt lại bị mờ đi trước, nước mắt nhanh chóng trào lên, mãnh liệt, cô hoàn toàn không kiểm soát được. Không phải vì món quà cưới này quá giá trị, dù thực tế món quà này không chỉ đắt mà còn rất rất đắt. Mà bởi vì khi cô chưa bao giờ bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng anh đã nhận ra trước ý nghĩ trong lòng cô, rồi im lặng làm mọi thứ cho cô một cách chu đáo. Không hỏi han gì, cũng không nói năng gì. Như thể đây chỉ là một chuyện nhỏ tự nhiên, đương nhiên phải xảy ra. Dụ Kiến không phải chưa từng được ai quan tâm như vậy. Viện trưởng Trình, cô Đổng, Đại Hổ và Thỏ, cùng các bé khác ở viện phúc lợi Ánh Dương, tất cả đều rất quan tâm đến Dụ Kiến, và Dụ Kiến cũng rất quan tâm đến họ. Mọi người quan tâm, chăm sóc lẫn nhau, không ai bị bỏ rơi, cũng chẳng quên bất cứ ai. Nhưng dù sao viện phúc lợi cũng chỉ là viện phúc lợi mà thôi. Dù các thầy cô có chăm chỉ và tận tâm đến đâu, rốt cuộc sức lực cũng có hạn, không thể chăm sóc kỹ càng cho mỗi một đứa trẻ. Còn các bé ở viện thì sớm trưởng thành, ngoại trừ những em như Đại Hổ vốn chậm tiêu, còn lại phần lớn các em nhỏ đều có tâm sự của riêng mình từ rất sớm. Các em không phải những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-dien-giang-huu-vo/1286260/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.