Sau đó, Dụ Kiến không nói chuyện với Trì Liệt nữa. Ăn xong, cô không để ý đến anh, mà gọi chàng trai bên cạnh: "Nào, đi vào phòng khách ngồi với chị một chút." Trì Liệt biết hai chị em muốn tâm sự nên anh cũng không có ý nghe lén, bèn đi vào phòng bếp dọn dẹp đồ ăn. Nhưng bát đĩa cũng có hạn, dù kéo dài bao lâu thì cũng phải rửa xong. Tiếng nước ngừng, giọng nói từ phòng khách vọng lại. Dụ Kiến không hạ thấp giọng. Thỏ lớn rồi, cô không cần nhẹ nhàng khuyên nhũ như hồi nhỏ nữa, cô muốn cuộc trò chuyện giữa hai người bình đẳng và thẳng thắn. "Vậy," Cô nhẹ nhàng nói: "Em cảm thấy người đó sẽ đánh trước, nên mới ra tay trước hả?" Câu chuyện vốn rất đơn giản, mấy đứa trẻ cùng tuổi Thỏ sắp thi cấp 3, cô Đổng bảo Thỏ đi mua tài liệu học cho mọi người ở trung tâm thành phố - có lẽ cô cũng muốn để cậu ra ngoài chơi, không gây sự trong khu phố nữa. Ai ngờ Thỏ không đánh nhau với người trong khu mà lại gây sự với người lạ. Lúc đầu chỉ là vô tình va chạm, nhưng người kia thấy Thỏ còn nhỏ nên miệng méo xệch, rồi đẩy mạnh. Sau đó cậu lập tức nổi điên lên. "Thật ra em biết không nên đánh người đó, bỏ đi là được rồi." Thỏ ngồi trên sofa, cúi đầu gỡ móng tay: "Nhưng... nhưng em không kiềm chế được." Cậu không kiểm soát được bản thân. Thỏ cũng không hiểu tại sao, dù thầy cô, chị gái, thậm chí cả Đại Hổ cũng khuyên cậu đừng đánh nhau. Có lúc cậu nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-dien-giang-huu-vo/1286261/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.