Dù không vui, nhưng cuối cùng, Trì Liệt vẫn chỉ ôm Dụ Kiến ngủ. Lúc đầu cô còn hơi bỡ ngỡ. Nhưng nằm trong lòng ng.ực rắn chắc và ấm áp, cánh tay quàng qua eo. Dụ Kiến nhắm mắt, làn hơi thở nóng hổi của người đàn ông liên tiếp phả vào mặt. Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng nhịp tim anh. Đều đặn, một nhịp lại một nhịp. Sự buồn ngủ lập tức ập đến khi nghe thấy âm thanh quen thuộc đó, như cơn sóng triều ào vào người. Dụ Kiến nhắm mắt lại. Sau đó chìm vào giấc ngủ sâu không hay biết gì. Một đêm ngon giấc. Lúc Dụ Kiến mở mắt thì Trì Liệt đã thức dậy. Anh không đi đâu xa mà chỉ quay lại phòng mình, cầm laptop lên giường. Dụ Kiến ngủ say, anh im lặng canh chừng cô. Còn đặc biệt đổi sang bàn phím tắt tiếng, dù gõ code liên tục nhưng vẫn không gây ra tiếng động nào. Dụ Kiến đang mơ màng, cô nằm trên giường, lơ đãng nhìn xương hàm sắc bén của anh, lâu sau mới từ từ nhớ lại chuyện tối qua. Mặc dù không có gì xảy ra, nhưng cô gái vẫn vô cớ đỏ mặt. Dụ Kiến cẩn thận lấy chăn che lại, cố giả vờ mình chưa thức dậy. Lúc này Trì Liệt nhìn chằm chằm vào màn hình bỗng cười khẩy một tiếng: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi à?" Thật không hiểu sao cô lại ngủ nhiều thế. Cứ như đêm qua rất mệt vậy. Giọng anh trầm thấp, đuôi câu mang chút ý cười, không che giấu được ý xấu trong lòng. Mặt Dụ Kiến càng đỏ hơn. Bị phát hiện rồi, cô cũng không giả vờ làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-dien-giang-huu-vo/1286266/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.