Dụ Kiến: "... " Cô nhìn căn phòng được ánh trăng và đèn neon chiếu vào, rồi nhìn dòng chữ "phòng tối quá" trên điện thoại - Dụ Kiến nhớ không nhầm thì phòng của Trì Liệt cũng có cửa sổ nhìn ra sông giống cô mà. Người nhạy cảm với ánh sáng, nếu không kéo rèm thì sẽ rất khó ngủ. Vậy nên không thể có chuyện phòng tối được. Huống hồ, trên đời này có chuyện gì mà Trì Liệt không dám làm? Hồi đó lúc vết thương chưa lành, anh còn dám đứng trước mặt cô, ngăn cản bọn côn đồ, dám đi bắt tóc đỏ buôn m.a t.ú.y vào nửa đêm, thậm chí còn dám một mình đuổi theo người giúp việc mất tích cả ngàn cây số. Bây giờ, chỉ là ngủ một mình thôi. Mà anh lại nói là không dám hả! Dụ Kiến ngồi trên giường, chớp mắt hai cái, hơi tức giận, lại có chút xấu hổ. Cả hai đều không còn là trẻ con, đương nhiên cô hiểu ý đồ trêu ghẹo này của anh. Nhưng với tính cách nhút nhát, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý. Không biết nên trả lời thế nào. Cô chỉ có thể đỏ mặt, lúng túng và hồi hộp nắm chặt điện thoại. Ở phòng bên cạnh, Trì Liệt gửi tin nhắn xong, không chờ đợi Dụ Kiến phản hồi, anh lười biếng nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà được ánh đèn chiếu sáng. Anh hiểu rất rõ độ nhút nhát của cô, hẳn đang tức giận muốn đánh anh lắm đây. Thật ra Trì Liệt cũng không có ý định muốn tiến xa thêm. Chỉ là hiếm khi có dịp đi chơi riêng với nhau, cơ hội trước mắt nên phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-dien-giang-huu-vo/1286267/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.