Lời như vậy thực ra không hoàn toàn chính xác. Từ khi vào trường Trung học phổ thông, Trì Liệt đã ngồi một mình, lên lớp 10, Lý Văn Chương cũng cho anh ngồi riêng. Vì vậy theo nghĩa nào đó, Dụ Kiến không thể coi là bạn cùng bàn mới của anh. Nói đúng ra, đây là lần đầu tiên anh có bạn cùng bàn kể từ khi vào học trung học. Anh vẫn giữ thái độ biếng nhác quen thuộc, hai chân dài duỗi thảnh thơi, ngả người ra sau, thấy Dụ Kiến đứng sững, độ cong nơi khóe miệng càng rõ rệt hơn. Anh chỉ vào chỗ trống bên cạnh: "Ngồi đi". Giọng điệu đương nhiên. Dụ Kiến khó mà chấp nhận được. Từ khi hai người bắt đầu nói chuyện, xung quanh liên tục có người nhìn sang, thậm chí còn thì thầm, tiếng xì xầm khá nhỏ, không nghe rõ đang nói gì, có lẽ không phải lời đồn thổi kỳ lạ. Nhưng Dụ Kiến lại thấy chột dạ, mặt nóng bừng lên từng đợt. Cô đặt cặp sách lên bàn, nhanh chóng ngồi xuống, cúi đầu, gấp gáp hỏi: "Sao anh lại ngồi ở đây?" Anh vẫn thường ngồi ở cuối lớp mà. Bây giờ đột nhiên ngồi cạnh cô, giống như hai người đang công khai mối quan hệ vậy. Rõ ràng cô căng thẳng muốn chết, sau khi ngồi xong không dám nhìn sang anh. Đôi bàn tay thon nhỏ nắm chặt vạt áo, vô thức xoắn lại, hiếm khi lộ rõ vẻ lúng túng bối rối. Ý cười trong mắt Trì Liệt càng rõ ràng hơn. "Tại sao anh không thể ngồi đây?" Anh cười khẽ một tiếng, khóe mắt nhướng lên, lộ ra vẻ kiêu ngạo thường ngày. Để nhấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-dien-giang-huu-vo/1286285/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.