Lời này nói ra rất vô lý.
Thậm chí còn có hơi hung dữ.
Trì Liệt chôn mặt vào cổ Dụ Kiến, giọng nói thấp đi, hơi thở vẫn chưa ổn định, hơi gấp gáp, âm cuối kéo dài.
Nghe như đang làm nũng.
Lộ ra chút mềm mại hiếm thấy.
Tim Dụ Kiến mềm nhũn ra.
Cô từng nghe nhiều kiểu giọng điệu của Trì Liệt, lạnh lùng, châm chọc, luôn mang theo nụ cười mơ hồ đầy nửa thật nửa giả, hoàn toàn thờ ơ.
Nhưng chưa bao giờ nghe giọng điệu như bây giờ, như đứa trẻ giận dỗi không chịu nghe lý lẽ, nhưng vẫn cẩn thận, tràn ngập mong đợi.
Chờ đợi câu trả lời của cô, cánh tay anh quàng qua eo cô cứng đờ. Hơi thở vô thức trở nên gấp gáp.
Mái tóc đen theo hơi thở, nhẹ nhàng cọ xát trên cổ cô.
Hơi ngứa, hơi nhột, gió bắc lạnh buốt thổi qua, lại bỗng nóng rát.
Dụ Kiến mím môi.
Cô giơ tay lên, chậm rãi nhưng kiên định, vòng qua bả vai hơi lồi lên của Trì Liệt, ôm chặt lấy anh.
"Được." Trong đêm thu lạnh lẽo, giọng cô gái rất nhỏ: "Em đồng ý."
Cô sẽ mãi thích anh.
Nghe thấy câu trả lời, anh chàng đang gối đầu trên vai cô không nói gì, chỉ mơ hồ cười một tiếng.
Gió bắc gào thét, cành cây trụi lá trên đầu lạo xạo. Trái tim anh bị lấp đầy bởi cảm xúc kéo dài và sắc bén, lạnh lẽo nhưng cũng nóng bỏng.
Vì vậy, anh ngẩng đầu lên, hôn cô một lần nữa.
Hoàn toàn khác với nụ hôn hơi thô bạo cuồng nhiệt đầu tiên, lần này anh rất nhẹ nhàng, nâng khuôn mặt cô,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-dien-giang-huu-vo/1286286/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.