Những ngày sau đó trôi qua rất bình lặng. Trì Liệt vẫn không thích giao du với mọi người, nhưng các bạn trong lớp không còn phớt lờ anh như trước nữa. Khi phát bài tập về nhà hoặc bài kiểm tra, tất cả đều đưa vào tay anh, thậm chí còn có người lấy hết can đảm đến hỏi bài. Mặc dù Trì Liệt không kiên nhẫn lắm nhưng vẫn giải thích cặn kẻ từng cái một. Thời gian nhanh chóng trôi qua. Chớp mắt, Trung Thu đã đến. Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, Thẩm Tri Linh mang một đống bánh đủ các loại mùi vị đến lớp chia sẻ cho mọi người. "Toàn bộ đều là của công ty mẹ tớ phát đó, nhiều quá ăn không hết.” Thẩm Tri Linh nhét một cái bánh trứng muối vào tay Dụ Kiến: “ Mau giúp đi, coi như là cứu cả nhà tớ!” Dụ Kiến bật cười: "Cậu nói gì vậy." Thẩm Tri Linh đi vòng quanh lớp một lượt, phát hết bánh rồi quay lại chỗ ngồi: "Cuối cùng cũng được nghỉ, mẹ tớ định đưa tớ đi chơi á. Còn cậu thì sao? Ở nhà hay đi đâu?" Dụ Kiến lắc đầu: "Ở nhà." Thẩm Tri Linh hơi tiếc: "Chắc là chán lắm nhỉ." Dụ Kiến mỉm cười dịu dàng: "Không, không chán đâu." Dụ Kiến đã nói với Phương Thư Nghi rằng Trung Thu này cô sẽ trở về viện phúc lợi. Phương Thư Nghi không những không từ chối mà còn vui vẻ đồng ý ngay. Có vẻ bà không hiểu ý nghĩa đặc biệt của lễ Trung Thu. Dụ Kiến lười nghĩ xem phải chăng Phương Thư Nghi đã quên mất ngày lễ này, hay chỉ đơn giản là bà không quan tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-dien-giang-huu-vo/1286303/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.