Ngô Thanh Quế ngồi đó, bà thấy Trì Liệt nhìn chăm chăm vào điện thoại rồi từ từ nở nụ cười.
Bình thường Trì Liệt không bao giờ cười, phần lớn thời gian mặt anh đều lạnh lùng, không chút biểu cảm, vẻ mặt lười nhác không thèm để ý đến ai.
Tuy nhiên, dưới ánh đèn vàng ở quán mì, lúc này khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Đôi mắt luôn lạnh lùng chìm trong ánh sáng ấm áp chợt dịu đi, như tia nắng ban mai rọi xuống hồ nước sâu thăm thẳm, yên tĩnh và trong veo.
"Cười cái gì thế?!" Ngô Thanh Quế tò mò hỏi: "Hay là tin nhắn của cô nào? Nhìn cậu cười kìa."
Ngoài lần đầu đến bãi phế liệu ra, Trì Liệt chưa bao giờ xuất hiện cùng Dụ Kiến thêm lần nào nữa.
Nên Ngô Thanh Quế hoàn toàn không nghĩ tới Dụ Kiến.
Nghe bà nói thế, Trì Liệt siết chặt điện thoại.
Anh nuốt nước bọt, liếc nhìn màn hình lần nữa rồi làm như không có gì cất vào.
"Không có." Đối diện với ánh mắt tò mò của Ngô Thanh Quế, anh cầm đũa tiếp tục ăn mì: "Chỉ là 10086 thôi."
Giọng điệu lạnh nhạt.
Ngô Thanh Quế: "..."
Tin nhắn tổng đài mà cậu cười tươi rói như vậy à?!
Ngô Thanh Quế khó tin nhìn Trì Liệt rồi vẫy tay gọi chủ quán: "Chủ quán, cho thêm một phần thịt bò nữa!"
Chắc thằng bé đói quá nên đâm ra ngớ ngẩn rồi!
*
Thứ Hai hôm sau.
Đã khai giảng được nửa tháng, không khí học tập ở trường Nhất Trung lại rất tốt nên chỉ trong ba tuần, hầu hết mọi người đều đã thích nghi với cuộc sống từ nghỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-dien-giang-huu-vo/1286318/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.