Bước chân của Dương Hồng Quyên dừng lại. Trong khi những sinh viên khác từng người một lướt ngang người cô, đi ra khỏi phòng học. Cô chậm rãi xoay người, giương mắt nhìn Viên Phi. Thấy anh cũng đang nhìn mình, vẫn là cái dáng vẻ nghiêm trang ấy. Cô đành phải đi tới , đứng trước mặt anh như hai bạn nữ kia. Trong lớp học còn ba bạn khác vẫn đang chậm rãi đi ra. Mắt thấy người bị gọi không liên quan gì đến mình thì cũng dần rời đi.
“Trợ giảng Viên, có việc gì à?” Dương Hồng Quyên hỏi.
Đúng lúc này, hai sinh viên nữ đứng trước bàn mới chủ động. Cô gái bận áo đen lên tiếng, năn nỉ Viên Phi: “Trợ giảng Viên, anh trả sách lại cho em đi ạ. Em hứa, lần sau sẽ chú tâm học hành, được không ạ?”
Bạn nữ bận áo đỏ cạnh bên cũng phụ hoạ: “Đúng vậy, đúng vậy đó. Trợ giảng Viên, em sẽ không đọc tiểu thuyết trong lớp nữa đâu. Anh trả sách lại cho em đi ạ?”
Viên Phi nói với Dương Hồng Quyên: “Cô chờ tôi một chút.” Rồi nhìn về phía hai sinh viên nữ kia. Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, nói: “Không được.”
“Trợ giảng Viên à, tuy rằng anh là trợ giảng của giáo sư. Nhưng ít nhiều gì anh cũng chỉ hơn bọn em có một khoá, anh cần gì phải nghiêm túc vậy chứ?”
Viên Phi đáp: “Đây là vai trò của tôi.”
Hai sinh viên nữ kia không khỏi sửng sốt. Họ thoáng nhìn nhau, ngầm hiểu lời Viên Phi đang nói chính là ám chỉ ở trong lớp tiếng phổ thông này anh chỉ là trợ giảng. Đây là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-em-mot-cho-dua-vung-chac/2746425/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.