Vài giây trôi qua, ánh mắt Viên Phi vẫn dán chặt lên Dương Hồng Quyên:”Cô nghĩ chúng ta nước sông không phạm nước giếng?” Chắc chắn cô vẫn còn ấm ức chuyện anh đã chấm cho cô một điểm. Anh nhớ rõ, lúc ấy anh đã nhìn thấu nụ cười gượng gạo kia. Viên Phi tin rằng một điểm là sự đánh giá công tâm. Anh cũng chẳng mấy ấn tượng với cái danh hiệu mỹ miều kia. Cuối cùng, anh đã thay đổi quyết định. Nhưng dường như, trong tâm trí cô chỉ khắc sâu con số lạnh lẽo. Vậy mà cô cho rằng anh đã “phạm” đến cô? Anh từ tốn nói: “Cô cứ yên tâm, tôi không hề rảnh rỗi đến mức đi gây khó dễ cho cô.”
“Vậy là tốt rồi.” Dương Hồng Quyên đáp, giọng điệu có phần hờ hững.
“Nhưng thật lòng mà nói, tôi nghĩ nụ cười giả dối của cô đáng bị 0 điểm.”
Nói xong, Viên Phi quay lưng bước đi, đôi chân dài nhanh chóng đặt lên bậc thang cuốn đang dần trượt xuống.
Dương Hồng Quyên khẽ mở lớn đôi môi, nhìn theo bóng lưng Viên Phi chìm dần. Ánh mắt cô thoáng chút nheo lại, mang theo một vẻ khó đoán.
Đến khi bóng dáng ấy khuất hẳn, Dương Hồng Quyên mới dời mắt, bất chợt nhìn thấy hình ảnh mình trong chiếc gương sáng bóng của một quầy hàng. Cô khẽ bĩu môi, một thoáng chua chát hiện lên trên gương mặt.
Cái lạnh của Bắc Thành ngày càng khắc nghiệt, trong đầu cô hiện lên ý định sắm một chiếc khăn choàng ấm áp và một đôi giày êm chân. Lúc rời khỏi trung tâm thương mại, màn đêm đã buông xuống, cô khẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-em-mot-cho-dua-vung-chac/2746466/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.