Đôi mắt ấy, giờ đây xa lạ đến nhói lòng. Sâu thẳm như biển khơi, nhưng lặng lẽ đến đáng sợ, chứa đựng bao điều mà cô chẳng thể nào thấu hiểu, tựa như đã trải qua bể dâu, chai sạn đến mức chẳng còn điều gì có thể lay động. Vô tình đến thế. Dương Hồng Quyên khựng lại một nhịp, vô thức hạ giọng, khẽ nói: “Tôi tưởng anh ngủ rồi.”
Viên Phi nhìn sâu vào đôi mắt cô, bắt gặp vẻ lo lắng, sợ làm phiền anh. Anh khẽ đáp: “Chưa ngủ. Không cần tắt.” Dứt lời, anh buông tay cô ra.
Một thoáng ngạc nhiên thoáng qua đáy mắt Dương Hồng Quyên. Giọng điệu anh vừa rồi, không còn lạnh lùng như trước. Cô nghi hoặc nhìn anh, nhưng anh đã vội khép mi.
Dương Hồng Quyên thu ánh mắt về, lặng lẽ rút tay, đặt lên đùi. Thì ra, anh chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chiếc radio vẫn cứ tiếp tục ngân nga.
“Anh ngủ một lát cũng không sao đâu. Nếu xe phía trước nhúc nhích, tôi sẽ gọi anh dậy.” Một lát sau, Dương Hồng Quyên khẽ nói. Lúc này, cô hoàn toàn dùng thái độ phục vụ hành khách trên chuyến bay để đối xử với Viên Phi. Anh đã từng sửa điểm cho nụ cười đẹp nhất của cô khi hãng hàng không chọn tiếp viên. Kể cả khi mặt cô bị thương cũng là anh giúp đỡ. Thế mà anh còn nói không hề cố ý nhắm vào cô, lần này cô tin anh.
Viên Phi khép hờ mắt, không đáp lời. Dương Hồng Quyên cũng không nói thêm, lặng lẽ ngồi trên ghế, giống như khi làm nhiệm vụ trên máy bay, không làm phiền hành khách.
Viên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-em-mot-cho-dua-vung-chac/2746468/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.