Khoảng thời gian Dương Hồng Quyên ở cữ, Viên Phi thuê thêm một dì giúp việc chăm sóc sau sinh nữa, để bà ấy với dì Nghiêm cùng lo cho Dương Hồng Quyên và hai bé. Dù vậy, anh cũng hay ở nhà. Dương Hồng Quyên thường vừa tỉnh giấc đã thấy anh ngồi trước giường cô xem giấy tờ.
“Anh lại không đến công ty sao?” Dương Hồng Quyên hỏi.
“Ừm.” Viên Phi liền ngẩng mặt lên, đứng dậy tiến đến trước mặt cô, hỏi cô có muốn ăn uống gì hay đi lại nhẹ nhàng không.
Dương Hồng Quyên không đáp lời mà nói: “Anh cứ không đi làm thế này mãi có được không?”
Viên Phi cười: “Ổn cả mà, lợi nhuận công ty tăng lên đáng kể so với kỳ trước đấy.”
Dương Hồng Quyên thấy lòng nhẹ nhõm. Có Viên Phi ở bên trong thời gian ở cữ, cô tất nhiên yên tâm hơn nhiều.
“Đô Đô với Đậu Đậu đâu rồi hả anh?” Dương Hồng Quyên lại hỏi.
Dương Hồng Quyên đặt tên thân mật cho một trai một gái của cô và Viên Phi: bé anh là Đậu Đậu, bé em là Đô Đô. Tuy nhiên, Viên Phi bảo tên khai sinh thì anh cần nghiên cứu kỹ thêm.
“Ngủ rồi.” Viên Phi nói. Anh đỡ Dương Hồng Quyên xuống giường, đi bộ nhẹ nhàng trong phòng.
“Ở cữ nhiều thứ không được làm, đúng là chịu không nổi.” Dương Hồng Quyên than thở.
Viên Phi cười nói: “Cố gắng chút nữa, bốn mươi ngày trôi qua nhanh lắm. Phụ nữ sinh con là việc tốn sức lớn, nhiệm vụ chính của em bây giờ là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt. Anh sẽ cố gắng ở bên em vượt qua giai đoạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-em-mot-cho-dua-vung-chac/2746506/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.