Phía trên đầu, Hứa Tinh Thuần thì thầm nói: “Được.”
Phó Tuyết Lê đưa tay ôm anh nhưng rồi lại cảm thấy hơi ngại. Xung quanh tối đen, bên lề đường có tiếng xe máy chạy vù vù vang lên. Cô chỉ do dự khoảng hai giây rồi ngoan ngoãn tiến lại gần, để anh bao lấy đôi môi mình.
Cảm giác mát lạnh và ẩm ướt nhẹ nhàng.
Được hôn người mình thích, cảm giác tê dại lan tràn mạnh mẽ như trong tim đang tan chảy những viên kẹo nổ lách tách.
Hôn một lúc, Phó Tuyết Lê run rẩy cả người, cô gắng gượng mở mắt rồi thở nhẹ: “Này, anh đừng có sờ lung tung nữa…”
Bên cạnh có một cột đá lớn. Cô muốn đẩy anh ra nhưng lại bị Hứa Tinh Thuần kéo lại bằng cánh tay. Đồng hồ trên tay không biết va vào đâu mà phát ra tiếng kêu lách cách nhẹ.
Anh chống tay lên cột đá bên trên đầu cô. Nửa áp vào đùi cô, cúi người tiến lại gần, hôn nhẹ dưới mắt, trên sống mũi cô. Rồi đến nụ hôn sâu vào cổ họng, lúc dịu dàng, lúc lại mãnh liệt.
Cô thì thầm: “Chân em tê rồi…”
Nhìn anh không phản ứng, cô lại nói tiếp, “Em khát, muốn uống nước…”
“… Trên xe có.”
Nhưng vừa bị Hứa Tinh Thuần ôm lên xe, cô cũng chẳng kịp uống một ngụm nước nào. Không hiểu sao lại quấn lấy anh như vậy.
Chìa khóa xe rơi lộp độp xuống đất.
Trái tim đập rộn ràng, cả người như bay bổng, rồi cô bỗng bừng tỉnh đột ngột khi chiếc áo ngực đã bị đẩy lên cao.
Làn da ấm áp tiếp xúc với không khí lạnh buốt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-gio-hon-em-tuc-tuc-dich-mieu/2791689/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.