Phía trên đầu, Hứa Tinh Thuần thì thầm nói: “Được.”
Phó Tuyết Lê đưa tay ôm anh nhưng rồi lại cảm thấy hơi ngại. Xung quanh tối đen, bên lề đường có tiếng xe máy chạy vù vù vang lên. Cô chỉ do dự khoảng hai giây rồi ngoan ngoãn tiến lại gần, để anh bao lấy đôi môi mình.
Cảm giác mát lạnh và ẩm ướt nhẹ nhàng.
Được hôn người mình thích, cảm giác tê dại lan tràn mạnh mẽ như trong tim đang tan chảy những viên kẹo nổ lách tách.
Hôn một lúc, Phó Tuyết Lê run rẩy cả người, cô gắng gượng mở mắt rồi thở nhẹ: “Này, anh đừng có sờ lung tung nữa…”
Bên cạnh có một cột đá lớn. Cô muốn đẩy anh ra nhưng lại bị Hứa Tinh Thuần kéo lại bằng cánh tay. Đồng hồ trên tay không biết va vào đâu mà phát ra tiếng kêu lách cách nhẹ.
Anh chống tay lên cột đá bên trên đầu cô. Nửa áp vào đùi cô, cúi người tiến lại gần, hôn nhẹ dưới mắt, trên sống mũi cô. Rồi đến nụ hôn sâu vào cổ họng, lúc dịu dàng, lúc lại mãnh liệt.
Cô thì thầm: “Chân em tê rồi…”
Nhìn anh không phản ứng, cô lại nói tiếp, “Em khát, muốn uống nước…”
“… Trên xe có.”
Nhưng vừa bị Hứa Tinh Thuần ôm lên xe, cô cũng chẳng kịp uống một ngụm nước nào. Không hiểu sao lại quấn lấy anh như vậy.
Chìa khóa xe rơi lộp độp xuống đất.
Trái tim đập rộn ràng, cả người như bay bổng, rồi cô bỗng bừng tỉnh đột ngột khi chiếc áo ngực đã bị đẩy lên cao.
Làn da ấm áp tiếp xúc với không khí lạnh buốt, lạnh đến mức khiến cô suýt kêu lên.
Bị ép vào ghế phụ, từng lớp quần áo dần bị cởi bỏ, nụ hôn của Hứa Tinh Thuần từ cổ kéo dài xuống ngực. Anh dùng lực rất mạnh mẽ.
Phó Tuyết Lê hơi hoảng hốt co người lại, nhưng tay thì bị kéo lên.
Hứa Tinh Thuần nghiêng đầu, môi chạm nhẹ lên cổ tay cô rồi lướt qua đó.
Bàn tay cô vô thức khép lại, trở nên co quắp.
Từng chút một, anh nhẹ nhàng nắm mở các ngón tay cô đặt lên eo mình, rồi trượt xuống thấp hơn.
Ngón tay cô lạnh ngắt khi chạm vào chiếc khóa thắt lưng kim loại. Cô nghe anh nói: “Giúp anh cởi ra.”
Chết tiệt… người này thật sự là Hứa Tinh Thuần sao?
Chơi trò tình cảm gì thế này.
Phó Tuyết Lê bị k.ích thích đến mức mồ hôi ướt đẫm. Cô lờ mờ nghĩ, lần này thật sự chơi quá trớn, không biết sẽ kết thúc thế nào…
Sao đến lúc này anh lại khác hẳn vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh thường ngày, cứ như hai người khác nhau vậy…
Cô thật sự chỉ muốn hôn anh thôi mà…
Hứa Tinh Thuần không thể không bị kí.ch thích.
Anh nghiêng người về phía trước, hai tay đưa ra sau tháo đồng hồ, chiếc áo sơ mi vừa mới bị kéo xô một nửa, rộng thùng thình, viền ngực thoáng lộ ra.
Cổ áo được vén nhẹ, lộ ra xương bả vai và hõm cổ sâu.
Ánh mắt cô đắm đuối, lưu luyến mãi chẳng thể rời.
Quả thật là đẹp đến nao lòng.
Suy nghĩ chợt ngưng lại một chút, cô nhìn anh một cách đờ đẫn.
Rồi cô nghĩ rằng:
Thân thể tuyệt mỹ cùng sự gợi cảm không tự biết… có lẽ cũng có thể trở thành một thứ tội lỗi.
Anh không thể không bị cuốn hút.
Nhưng cô…
Hình như cũng rất dễ dàng bị anh mê hoặc…
Khuôn mặt Phó Tuyết Lê hoàn toàn không đề phòng, vẻ ngây thơ bị chinh phục ấy rơi vào mắt Hứa Tinh Thuần. Anh không thể chịu đựng thêm nữa, lại một lần nữa áp sát vào cô.
Chiếc áo khoác dày dặn được đệm dưới người. Phó Tuyết Lê quỳ sấp, eo bị ôm chặt, đầu lưỡi ướt át len vào vành tai, tiếng nước nhẹ nhàng làm người ta phát điên.
Khoái cảm dồn nén, người đè lên cô chỉ chống người bằng khuỷu tay.
Phần tóc mai trên trán Hứa Tinh Thuần đã ướt sũng, hơi thở rất nặng nề…
Anh thì thầm nhẹ nhàng vào tai cô, “Bảo bảo, lát nữa… nhỏ tiếng một chút nhé…”
Ý gì đây?
Hóa ra Hứa Tinh Thuần muốn nói… cô phát ra tiếng động trên giường lớn quá rồi…
Câu hỏi này Phó Tuyết Lê vẫn nghĩ mãi đến tận hôm sau. Buổi sáng Đường Tâm giúp cô sắp xếp một buổi phỏng vấn và đi quay quảng cáo đại diện.
Lần này không quay trong studio mà ra ngoại cảnh. Trong lúc nghỉ ngơi, cô ngồi trên chiếc ghế tạm dựng bên cạnh giá đèn, chăm chú nhìn điện thoại và thẫn thờ. Trợ lý đi mua nước, nhân viên ra vào liên tục nhưng ở đây chỉ có mỗi cô.
“Tuyết Lê, em đang xem gì mà mặt đỏ cả lên vậy?”
Phó Tuyết Lê quay sang, cô hơi ngẩng đầu lên bất ngờ chạm mặt Jony với khuôn mặt to lớn đang cúi người nhìn điện thoại của cô. Cô giật mình, không nói gì mà vội úp điện thoại lại, tắt màn hình, tim đập thình thịch trong lồng ng.ực: “Chết tiệt, anh xuất hiện từ đâu thế, muốn hù chết em à?!”
Jony đã nhìn suốt một lúc rồi, nhưng cô quá mải mê nên không hề hay biết.
“Xem phim người lớn à? Xem chăm chú thế.”
Anh ta cười lên, khóe mắt có những nếp nhăn nhỏ, ngay từ biểu cảm của cô đã đoán ra chút manh mối, “Hay là người trong phim đó là ai đó của em, bạn tình?”
“…..”
Jony và Đường Tâm là bạn thân nhiều năm, nên với Phó Tuyết Lê cũng khá thân thiết, bình thường mọi người đều đùa giỡn thoải mái không khách sáo. Anh ngồi đối diện, nụ cười trên mặt khó đoán: “Dù anh chỉ xem có vài giây, nhưng đúng là một chàng trai rất quyến rũ và ***** đấy nha.”
Phó Tuyết Lê khó giấu sự ngượng ngùng, cô ho khan mấy tiếng rồi uống một ngụm nước ép: “Anh đang nói linh tinh cái gì vậy?”
“Bức ảnh là chụp lén đấy phải không,” Jony lắc đầu với vẻ anh hiểu em mà, “Không ngờ em lại có sở thích bí mật thế này.”
Có phải trên đời này tất cả mấy anh gay đều thích tám chuyện và nói lời cay độc vậy không?
Phó Tuyết Lê không nhịn được đáp lại: “Đó là bạn trai của em!”
“Ồ~ bạn trai à. Tuyết Lê, mặt em nóng ran kìa. Nhưng bạn trai em hơi thô bạo đấy, sau này nhớ nhắc anh ấy nhẹ nhàng một chút nhé.”
“Em là người nổi tiếng, mấy tay săn ảnh sẽ không bỏ qua bất kỳ vết hôn nào trên người em đâu.”
Cô hơi giật mình, như được thức tỉnh ngây lập tức.
Phó Tuyết Lê cúi đầu kéo khóa áo khoác lên, chuẩn bị không thèm để ý đến Jony nữa.
Hôm nay quay quảng cáo, cô mặc chiếc váy dây mỏng dệt voan cổ thấp, vết hôn dưới xương quai xanh rất rõ, sáng nay thợ trang điểm đã phải phủ nhiều lớp phấn mới che được.
Lúc đó cô không nói gì, chắc là người đó lén đi tám chuyện với Jony rồi…
Tây Tây mua một đống nước uống đến. Jony thì lấy một chai nước ép rồi đi xem ảnh phim.
Đúng lúc đó điện thoại reo lên. Nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, cô gần như vội vàng bấm nghe: “Alo.”
“Là anh đây.”
“Ừ… em biết rồi.”
Tây Tây đang thu dọn đồ đạc, để ý thấy biểu cảm của Phó Tuyết Lê không đúng nên liên tục liếc sang phía cô.
Phía Hứa Tinh Thuần hơi ồn ào, có vẻ anh đã đi đến chỗ yên tĩnh hơn một chút rồi mới tiếp tục nói: “Chỗ hôm qua bị va đập còn đau không?”
Chỉ trong chớp mắt, Phó Tuyết Lê nhớ đến chiếc đồng hồ anh đeo, rồi liên tưởng đến mọi chuyện hôm qua… Đôi tai cô hơi nóng ran lên.
Phó Tuyết Lê thở dài một tiếng rồi hỏi, “Anh đang ở đâu vậy…”
“Đang đi công tác bên ngoài.”
Im lặng một lúc, trong lòng cô bỗng chốc có chút chua xót. Không phải vì điều gì khác mà chỉ đơn giản là rất muốn gặp anh.
Phó Tuyết Lê liếc nhìn xung quanh bằng ánh mắt chớp nhoáng, rồi khẽ ho một tiếng nhỏ giọng nói: “Hôm nay công việc của em sắp kết thúc rồi, anh đang ở đâu, em có thể qua gặp anh được không?”
Anh không nói gì.
Cô tỏ vẻ đáng thương rồi nhẹ nhàng nói: “Em hứa không chạy lung tung đâu, chỉ đứng ở chỗ xa xa nhìn anh thôi.”
Sau khi đến nơi cô liền đeo khẩu trang và đội mũ. Nhận cây ô do Tây Tây đưa, Phó Tuyết Lê bước xuống xe, nhìn thấy từ xa một khu vực bị cảnh giới bằng dây cảnh báo.
Đám đông người xem bị chặn lại khá đông.
Mưa lớn bắt đầu rơi khiến mặt đường lầy lội.
“Dừng lại một chút.” Giọng của Lưu Kính Ba vang lên qua bộ đàm, “Hiện giờ người quá đông, trước hết phải giải tán đám đông đã.”
Hứa Tinh Thuần vẫn đang nói chuyện với đội trinh sát, nghe anh ta báo cáo từ đầu đến cuối. Có vẻ nhận ra điều gì, anh quay mặt sang một bên và nhìn về hướng khác.
Ở phía đối diện đường, Phó Tuyết Lê nhảy nhẹ lên rồi vẫy tay gọi anh.
Trong đám đông anh luôn có thể nhìn thấy cô ngay từ cái nhìn *****ên.
Tấm bạt chống nước trên mái bị thủng một lỗ, phát ra tiếng rầm vang.
Ánh đèn vàng chói lọi lóe lên, một chiếc xe buýt gần như lướt sát sau lưng cô lao qua.
Phó Tuyết Lê hoàn toàn không hay biết gì, cô chỉ biết lao nhanh về phía trước.
“— Cẩn thận!”
Hứa Tinh Thuần giật mình kinh hãi, anh lạnh toát cả người trước sự cố bất ngờ này.
Anh trinh sát bị bỏ lại với vẻ mặt đầy hoang mang, nhìn thấy Hứa Tinh Thuần bước nhanh, kéo căng dây cảnh báo và chạy tới ven đường.
“Trời mưa lớn như vậy, em đi bộ mà không nhìn đường sao?!” anh hét lớn chất vấn.
Trong khoảnh khắc ấy, sự kinh hãi, sợ sệt và cơn giận dữ đồng loạt dâng trào trong lòng.
Còn có một nỗi sợ hãi không thể diễn tả bằng lời.
Bất ngờ bị anh ấy kéo mạnh một cái. Trong mắt Phó Tuyết Lê vốn đang ánh lên niềm vui hứng khởi, giờ bỗng dưng bị Hứa Tinh Thuần nổi giận khiến cô cảm thấy hơi bất công và buồn bã.
Cô cảm nhận được sức siết chặt hơn trên cánh tay. Vừa chạy tới quá gấp gáp, cô còn hơi khó thở. Cô rất hiếm khi thấy anh tức giận như vậy nên trong lòng có chút kháng cự và bất an, cố gắng vùng vẫy vài lần.
“Em biết không, em suýt bị đâm rồi đấy?!”
“À…” Phó Tuyết Lê ngẩng mắt nhìn anh, rõ ràng là có chút uất ức, “Xin lỗi mà, lúc nãy em thấy anh quá vui nên mới như vậy.”
Im lặng hai giây. Hứa Tinh Thuần hơi khó xử rồi nói nhỏ, “Xin lỗi, anh vừa nãy quá sốt ruột.”
Áo blouse trắng của anh bị bùn đất làm bẩn hết rồi, anh kéo Phó Tuyết Lê vào lòng, “Đừng để có lần sau nữa nhé.”
Ở cách đó không xa.
Mã Huyên Nhuỵ ngồi trong xe, im lặng suốt một khoảng thời gian dài.
Người kia vừa thay quần áo vừa gửi tin nhắn thoại cho bạn trai, gửi xong còn bật loa nghe lại xem mình diễn có ra gì không.
Nhìn thấy Mã Huyên Nhuỵ đờ đẫn, không biết đang nhìn đâu, người đó đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô, “Đang nghĩ gì vậy?”
Mã Huyên Nhuỵ chớp mi nhẹ một cái, sau đó rút ánh mắt lại rồi nhếch mép cười một chút.
“Cô vừa nghĩ gì vậy?”
Mã Huyên Nhuỵ lắc đầu, “Chỉ là tôi nhớ đến một câu nói thôi.”
“Câu nói gì?”
“Một câu trong phim.”
Người trong xe đã thay xong quần áo, bạn trai lại gửi tin nhắn thoại, cô ấy vui vẻ bấm nghe rồi nói với Mã Huyên Nhuỵ, “Nói cho tôi nghe đi.”
“Nguyên tắc của tôi là không bao giờ nhảy múa, nhưng lại rất khó từ chối Alyssa.”
“Ý nghĩa là gì vậy?”
Mã Huyên Nhuỵ lẩm bẩm, “Ý là, tôi có một người trong mộng.”
Tôi có một người trong mộng.
Anh ấy đối với tất cả mọi người đều nhẹ nhàng, nhưng sự dịu dàng lại chỉ dành cho một người.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.