Edit: Tiểu Ngân
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Hai tháng sau.
Một năm lại trôi qua rồi. Diệp Quân Lan tựa vào cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn tuyết rơi bên ngoài, nghĩ như vậy. Nàng chậm rãi đưa tay đón tuyết, tầm mắt cúi xuống, nhìn nó từ từ hòa tan, từng chút từng chút biến mất.
Chỉ một năm, Tiểu Cửu ra đi, mà bây giờ, nàng sắp sửa cùng một người khác. . . . . .
“. . . . . . Tiểu thư.” Trụy Nhi nhẹ nhàng đẩy cửa vào, hơi bất an gọi nàng, có vài thứ bắt đầu khởi động trong mắt, nhưng thoáng cái đã không còn thấy đâu nữa.
Diệp Quân Lan cười khổ một tiếng, cũng được, để cho tất cả mọi chuyện kết thúc đi. Nàng đứng lên, nhận lấy chiếc áo choàng Trụy Nhi đưa, khoác thêm vào, rồi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hôm nay chính là ngày đi dâng hương trong miếu.
“Thiếu gia, Thiếu phu nhân lên đường rồi.” Mã Thống bình tĩnh nói.
Bút trong tay Mã Văn Tài dừng một chút, nhắm mắt lại. Chợt mở mắt, như đã hạ quyết tâm, hắn để bút xuống, đứng dậy nói: “Chúng ta lên đường.” Cho dù đáp ứng nàng, nhưng xin lỗi, lần này ta không thể tuân thủ ước định rồi, Quân Lan.
“Dạ!” Mã Thống lập tức đi theo ra.
Ngọc Vô Hạ ra ngoài từ rất sớm, ả ngồi ở trong xe ngựa, đi qua phố xá sầm uất.
Một ngày đó, trời u ám, vừa hừng sáng đã bắt đầu có tuyết rơi, đây là trận tuyết đầu tiên từ khi mùa đông tới, so với năm trước có chút ít ỏi.
Thành Hàng Châu thường ngày đường phố náo nhiệt phồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-hoi-chon-quan-ve/547933/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.